Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 168: Này, sao các ngươi lại nhìn chúng ta như vậy?

"Cái gì? Tổ chức Thiên Thần? Hành Giả Võ Tòng? Thông Thiên giáo chủ?"
"Vãi cả cứt, đáng sợ như vậy sao?"
"Hành Giả Võ Tồng ta có nghe nói qua, sau khi ta xuyên không đến, người bên đó đều đang lan truyền cái tên này, ta vốn còn buồn bực, cho rằng ta xuyên không đến thế giới Thủy Hử nữa chứ!"
"Đúng vậy, ta cũng cho rằng ta xuyên không đến thế giới Thủy Hử, không nghĩ tới thế mà cũng là người xuyên không tiền bối giống chúng ta!!"
"Tổ chức Thiên Thần? Cái tên này thật ngông cuồng a, tại sao lại đặt tên là như vậy, để cho quốc gia giấu mặt ở chỗ nào!"
"Đúng đấy, chúng ta phải thành lập một cái tổ chức Thiên Ma ..."
. . .
Rất nhiều người mới bàn tán sôi nổi, trên mặt đều lộ vẻ kích động.
Một đám người cũ dần dần cau mày, dùng ánh mắt như nhìn vào những thằng ngu ngốc để mà nhìn vào bọn họ.
Đám người mới này là não tàn rồi đi.
Còn tổ chức Thiên Ma cái quái gì vậy?
Thiên con mẹ nhà nó ma!
Chút thực lực rác rưởi đó của các ngươi, ở thế giới bên kia chúng ta chỉ dùng một ngón tay là có thể chọc chết các ngươi.
Các ngươi xứng với cái tên gọi đó sao?
Chỉ những người trong số họ những người đã thực sự sống sót qua sự hỗn loạn đó mới biết tổ chức Thiên Thần đáng sợ tới cỡ nào.
Đây là không cho phép kẻ khác khinh nhờn!
"Này, sao các ngươi lại nhìn chúng ta như vậy?"
"Đúng đấy, tiền bối, các ngươi là như thế nào vậy?"
Mấy tên người mới kinh ngạc mà hỏi.
"Ngu ngốc!"
Một người cũ mắng mà không khách khí chút nào.
Những người cũ khác vẻ mặt đều chuyển lạnh, chẳng thèm trò chuyện tiếp với bọn họ nữa.
Đám người này cho đến bây giờ đều chưa trả qua sự đánh đập của thế giới bên kia.
Chờ sau khi bọn họ trỉa qua mấy ngày tuyệt vọng ở thế giới bên kia thì mộng tưởng sẽ bị tiêu diệt, nhận ra rõ tình hình thực tế.
Hiện tại mặc dù bọn họ có khởi đầu địa ngục, nhưng bọn họ vẫn có mộng tưởng tự kỷ.
Đây là đặc tính của người trẻ tuổi.
Chờ tới khi bọn họ chết một nhóm lớn sẽ biết tuyệt vọng là như thế nào.
"Không biết sống chết, chúng ta vốn có tới 84 người, ngươi xem chúng ta bây giờ còn lại bao nhiêu người?"
Một người cũ khác nói với giọng điệu lạnh lùng.
Một đám người mới vội vàng quay đầu nhìn lại, trong lòng giật mình, cả một đám mát lạnh.
"Chết nhiều như vậy?"
"Thật hay giả?"
. . .
Một đám người cũ càng không muốn nói chuyện thêm gì với bọn họ nữa.
Trong đám người Dương Phóng cũng không nhịn được mà khẽ lắc đầu.
Lúc này, Trình Thiên Dã đi ra, bắt đầu chủ trì đại cục.
Lời dạo đầu gần như không khác gì so với trước đây.
Đi lên đầu tiên là giới thiệu về tổ tác chiến đặc biệt một chút, sau đó lại hỏi cẩn thận hỏi thăm mọi người về tình huống hiện tại ở nơi định cư Hắc Thiết tụ, một đám người mới lập tức tranh nhau bắt đầu miêu tả.
Sắc mặt Trình Thiên Dã trở nên nặng nề, gật đầu liên tục.
Xem ra tình huống cũng không tính là quá xấu.
Sau khi một đám người rời đi, phương diện tiêu hao tài nguyên ngược lại là được giảm đi rất nhiều.
Hiện tại người sống sót ở bên kia hoặc là gặm vỏ cây, hoặc là xuống sông mò cua bá ốc bắt cá, xem ra cũng có thể miễn cưỡng sống qua ngày.
Sau đó Trình Thiên Dã bắt đầu cung cấp công pháp miễn phí cho mọi người, để bọn họ ở bên kia nhanh chóng cường đại lên.
Trong lúc đó tự nhiên cũng có người mới hỏi thăm về lộ tuyến tiến về Bạch Lạc thành, nhưng tất cả đều bị Trình Thiên Dã dùng một lời để từ chối.
"Bạch Lạc thành tạm thời các ngươi cũng đừng nghĩ tới, thực lực của các ngươi bây giờ đều là chưa vào phẩm, hoặc chính là Nhất phẩm, đoán chừng đi không được mấy bước thì toàn bộ đều phải chết thảm, Vạn Phúc thương hội trước đó vốn là đưa đoàn người tới ngàn người, kết quả sau khi đi tới Bạch Lạc thành thì cũng chỉ có hơn bốn trăm người là còn sống sót, các ngươi có thể nghĩ một lát xem hoàn cảnh là ác liệt tới cỡ nào, cho nên hiện tại thành thành thật thật mà ở lại trong nơi định cư đi!"
Trình Thiên Dã trả lời.
Quả tim của một đám người mới lại lạnh giá thêm lần nữa.
Sau đó, Trình Thiên Dã tiếp tục phổ biến nhiều thứ khác nhau cho họ.
Cả ngày hôm nay đối với phần lớn người cũ mà nói đều là đang lãng phí thời gian.
Thẳng tới lúc trời gần tối.
Dương Phóng cuối cùng mới trở về nhà.
"Hy vọng sau đó sẽ không còn chuyện nào khác nữa."
Hắn ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu tu luyện Huyền Vũ chân công.
Cuộc sống cứ từng ngày trôi qua.
Về sau, Dương Phóng gần như mỗi ngày đều đang tính toán thời gian ở thế giới hiện thực.
Trình Thiên Dã thì tạm thời rời mắt khỏi trên người bọn họ, đặt vào trên một đám người mới, bây giờ mỗi ngày đều đang huấn luyện nhiều thứ khác nhau cho nhóm người mới này mỗi ngày.
Không ngoài sự dự liệu.
Bên thành phố Nam cũng phát hiện một đợt người mới.
Số lượng còn nhiều hơn, khoảng hai mươi tám người.
. . .
Ở bên trong công trường bỏ hoang.
Dương Phóng cầm đao gỗ trong tay và đang tu luyện Huyết Chiến Đao pháp như thường ngày.
Một thanh đao gỗ quay cuồng trong tay của hắn, mang theo từng cơn gió dữ dội và cuốn một số cát đá trên mặt đất bay lên.
Nó giống như một cơn lốc xoáy nhỏ quét qua đây.
Ầm!
Đến cuối cùng, Dương Phóng lại hung hăng một đao bổ mạnh vào cột bê tông trước mặt, mảnh vụn bay tứ tung.
Ngay cả đao gỗ trong tay thiếu chút nữa cũng bị chấn động gãy.
Vết lõm trên cột bê tông trông rõ hơn, lõm vào khoảng bốn centimet.
Lòng bàn tay vừa đau vừa tê dại, hắn thu hồi đao gỗ, ánh mắt thầm run, dừng độc tác lại, cẩn thận quan sát vết lõm trên bề mặt xi măng trước mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận