Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 409: Đông Phương Bạch

Có Viêm Bạo chưởng này, thực lực bản thân hắn tối thiểu còn muốn tăng lên tới hơn một nửa.
Đột nhiên, hắn lại nhìn chiếc nhẫn xanh lục trên ngón tay áp út bên phải của mình, khóe miệng dần dần lộ ra nụ cười mỉm.
Chuyến đi đến hang động trước đó này thực sự đáng giá!
Lại được hắn giành được những thứ chỉ có trong truyền thuyết.
Dương Phóng ngưng tụ lực lượng tinh thần một lần nữa thẩm thấu về trên mặt nhẫn, nhẹ nhàng xuyên qua điểm yếu một bên, nhẹ nhàng xuyên một cái.
Xoát!
Một không gian có kích thước khoảng hai mươi mét vuông hiện ra rõ ràng trước mắt.
Xung quanh là sương mù, một khoảng trắng bao la, thần bí khó lường.
Mà ở một bên bên trong không gian này thì đặt bộ Thiết Ma Chiến giáp của chính mình lặng lẽ nằm ở đó cùng với mấy ngàn lượng bạc trắng bóng.
Trong giới chỉ vốn ngoại trừ một chút bạc ra, còn cất rất nhiều thảo dược, đan dược, thư tịch, nhưng đều không ngoại lệ, tất cả đều đã mục nát, được Dương Phóng vứt bỏ ra.
Mặc dù có loại như Càn Khôn giới chỉ này bảo vệ, những thứ bên trong cũng không thể được lưu trữ trong ngàn năm.
Chỉ có bạc, cho dù trải qua bao lâu đi nữa thì cũng sẽ không bao giờ bị hủy hoại.
Tuy nhiên sau khi Dương Phóng lấy được thứ này, cũng không có thả bội kiếm trên người vào trong đó.
Bởi vì bội kiếm có thể dùng để đối địch bất cứ lúc nào.
Nếu như cũng để cả bội kiếm vào trong đó, một khi quyết đấu với người lại lấy ra thì rất dễ sẽ bị người phát hiện trên người hắn có máng theo bảo vật khác thường.
Kể từ đó, chắc chắn sẽ tạo ra rất nhiều phiền phức lớn.
Cho nên suy đi nghĩ lại vẫn là mang theo bội kiếm trên người vẫn là tốt hơn.
Trong hang động.
Dương Phóng nhẹ nhàng thở ra một hơi thở, cau mày lại, bắt đầu tính toán thời gian trở về.
Tính toán thời gian đã có hơn bốn mươi ngày trôi qua.
Chắc là sắp tới thời gian trở về một lần nữa.
...
Bên trong Thần Vũ tông.
Tiếng chuông vang lên vang vọng toàn tông.
Liên tục mười tám tiếng chuông vang lên đại biểu có chuyện rất khẩn cấp.
Tất cả mọi người đều đang vội vàng tập trung về phía phương hướng Kim Đỉnh đại điện.
Bên trong đại điện uy nghiêm mà huy hoàng.
Có tới tận mười tám cây cột đá, cao cao vững vàng, ở trên điêu khắc lấy hình Long Phượng, tràn ngập sự uy nghiêm khó diễn tả thành lời.
Thất Đại Viện chủ của Thần Vũ tông, ngay cả từng tên trưởng lão, chấp sự, đều không ngoại lệ, tất cả đều đã tập trung vào trong đại điện, đám người lít nha lít nhít chật kín.
Tạp sát!
Tông chủ Đông Phương Bạch thuận tay đập nát một cái bàn, sắc mặt phẫn nộ, quần áo xốc xếch lớn tiếng quát:
"Phế vật, các ngươi chính là một đám phế vật, tổ chức Tà Đạo âm thầm chiếm cứ hai thành trì lớn, nơi định cư xung quanh mà các ngươi thế mà cho đến tận bây giờ còn không biết, các ngươi nói xem các ngươi có phải là phế vật hay không!"
Hai mắt hắn đỏ lên, nhìn vào tin tức vừa mới truyền đến, quả thực hận không thể ngửa mặt lên trời để thét dài.
"Tông chủ!"
Vẻ mặt Lôi Tiêu - Viện chủ Phá Quân viện trở nên âm trầm, thân thể cao lớn, ngẩng đầu nhìn về phía Đông Phương Bạch, nói: "Bây giờ có nói những chuyện này cũng đã vô dụng, việc cấp bách bây giờ là nhanh chóng điều động toàn bộ môn nhân và thế lực khắp nơi cùng nhau cùng ngăn kẻ địch, thế địch to lớn, lại có sự tương trợ của Ngư nhân, chỉ dựa vào một nhà chúng ta là không ngăn nổi, huống hồ còn có Thanh Long hội, Diệt Tà minh dạng tồn tại giống như con chuột này, một khi ứng phó thì sẽ trở nên vô cùng khó khăn!"
"Ngư nhân!"
Cơ mặt Đông Phương Bạch run rẩy, lạnh giọng nói: "Tốt lắm một đám Ngư nhân, bọn chúng dám xen vào trong chuyện này, liên hệ được đám Ngư nhân kia chưa?!"
"Thưa tông chủ, còn chưa!"
Trần Bưu - Viện chủ Cự Kình viện lạnh giọng nói, "Từ mấy ngày trước, tất cả Ngư nhân ở Nam Sơn thành đều đã biến mất không thấy đâu nữa, hiện tại xem ra bọn họ sớm đã có âm mưu, tất cả đều đã tập kết đến một nơi khác, lúc này mới có thể chiếm được hai tòa thành trì và bốn nơi định cư nhanh tới như vậy!"
"Phế vật!"
Đông Phương Bạch quát lớn một lần nữa.
"Tông chủ bớt giận, nhanh chóng hạ lệnh đi, hiện tại phản ứng còn kịp, Thần Vũ tông chúng ta lập nghiệp nhiều năm như vậy, không phải bọn họ là có thể diệt một cách dễ dàng như vậy!"
Tống Kim Luân - Viện chủ Hải Sa viện nói.
Đông Phương Bạch hít sâu một cái, sắc mặt tái mét, hiện ra từng sợi từng sợi gân xanh, lạnh giọng nói: "Ta mệnh lệnh, tất cả mọi người trong Thất viện xuất kích, ngoài ra, điều động toàn bộ cao thủ của Liệt Diễm bang, Huyền Hải bang, Thiên Đạo minh, Thánh Vũ đường, Quách gia, Diệp gia cùng các gia tộc lớn, bất kỳ người nào dám can đảm từ chối, tất cả xem như là tổ chức Tà Đạo diệt trừ ngay lập tức!"
Ánh mắt hắn đột nhiên hung hăng nhìn chằm chằm vào mọi người, tràn ngập sát cơ, trầm giọng nói: "Ta biết, những thế lực này đều có không ít mâu thuẫn với các ngươi, nếu quả thật có người dám can đảm không nghe điều lệnh, lần này, mặc cho các ngươi xử trí, điều kiện tiên quyết là, mọi chuyện phải nhanh, tuyệt không được dây dưa dài dòng!"
Xoát!
Viện chủ Thất viện cùng các trưởng lão cùng nhau ngẩng đầu, nhìn về phía Đông Phương Bạch, khí tức trên người cuộn trào, trong mắt lộ vẻ sắc bén.
"Vâng, tông chủ!"
Mọi người cùng hét.
Có mệnh lệnh của Đông Phương Bạch, bọn họ hoàn toàn có thể buông tay ra làm!
. . .
Toàn bộ Bạch Trạch vực trong nháy mắt trở nên hỗn loạn cả lên.
Tin tức truyền đi cực nhanh.
Hai cái thành lớn, bốn nơi định cư, đã bị tổ chức Tà Đạo và Ngư nhân liên thủ với nhau đánh chiếm chỉ trong vòng một đêm, gây ra một chấn động lớn ở những nơi khác.
Vô số người bởi đó mà xôn xao, quả thực khó có thể tin được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận