Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 160: Huyền Vũ chân công

"Đệ tử. . ."
Dương Phóng muốn nói lại thôi, nhìn vào người đàn ông to cao cường tráng bên cạnh.
Chu trưởng lão lạnh lùng nhìn thoáng qua người đàn ông to cao cường tráng kia.
Người đàn ông to cao cường tráng hiểu ý, cười lấy lòng một tiếng, vội vàng rời khỏi nơi này.
"Ai giới thiệu cho ngươi tới?"
Chu trưởng lão lạnh giọng hỏi thăm.
"Đệ tử là nghe người ta nói ở chợ đen."
Dương Phóng nói nhỏ.
"Hừ!"
Chu trưởng lão hừ lạnh lần nữa, nói: "Mang theo tiền không?"
"Mang theo!"
Dương Phóng vội vàng lấy ra một bọc, bên trong có tới tận tám trăm lượng bạc, được hắn đưa lên một cách cung kính.
Chu trưởng lão vươn một bàn tay đen nhánh ra, cầm lấy bọc, ước lượng cẩn thận, thần sắc hơi chậm, nói: "Trước tiên ta phải nói rõ, ta chỉ dậy, có thể học được hay không thì chính là chuyện của ngươi, tâm pháp Linh cấp không phải dễ học như vậy."
"Vâng, đệ tử chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực!"
Dương Phóng ôm quyền nói.
"Khẩu khí thật không nhỏ."
Chu trưởng lão cười lạnh, nói: "Cảnh giới của ngươi bây giờ là gì, đến Lục phẩm đỉnh phong chưa?"
"Đệ tử đã đến."
"Ừm, đến Lục phẩm đỉnh phong là được rồi."
Chu trưởng lão bình tĩnh nói: "Ngươi lấy thêm hai trăm lượng nữa."
Còn muốn hai trăm lượng?
Sắc mặt Dương Phóng thay đổi, nhưng vẫn lấy bạc ra từ một cái bao khác, đẩy tới.
"Không nên tiếc tiền, ta đây chính là đang nghĩ cho ngươi."
Chu trưởng lão nhận lấy bạc, bình đạm mở miệng nói: "Ngươi trước đây tu luyện tâm pháp khác, không thể đi tới là có thể chuyên tu Linh cấp tâm pháp ngay được, nhất định phải mượn nhờ việc tắm thuốc, chuyển hóa nội khí từng chút một trước đã mới được, hai trăm lượng bạc này chính là tiền cho thuốc tắm!"
"Vâng, Chu trưởng lão!"
Dương Phóng gật đầu.
"Ừm, nhớ kỹ, những thứ học được từ chỗ ta, tuyệt đối không được truyền ra ngoài, cho dù là cha ruột, con trai của ngươi cũng không được!"
Chu trưởng lão nói với giọng nói lạnh lùng, trở nên rất nghiêm khắc, "Nếu như ngươi dám truyền ra ngoài, lão phu sẽ tự tay đập chết ngươi!"
"Chu trưởng lão yên tâm, đệ tử tuyệt đối sẽ không truyền cho người ngoài!"
Dương Phóng mở miệng cam đoan rất nghiêm túc.
...
Bên trong một gian phòng.
Một thùng gỗ rất lớn được đặt nằm yên ở đó.
Bên trong chứa đầy chất lỏng màu đỏ sậm, kêu ục ục rung động.
Dương Phóng cởi áo ra, ngồi khoanh chân trong thùng thuốc, ngũ tâm hướng lên trên, không động đậy.
Bàn tay Chu trưởng lão thỉnh thoảng vỗ nhẹ một cái, vỗ vào một số huyệt vị quan trọng trên lưng và ngực của Dương Phóng, một luồng nội lực tinh thuần tuôn ra, để Dương Phóng tăng tốc độ hấp thu dược dịch.
Khoảng hơn nửa canh giờ trôi qua.
Chất lỏng màu đỏ sậm trong thùng mới dần dần trở nên trong suốt.
"Chuyển hóa cũng không tệ lắm, đi ra ngoài đi."
Chu trưởng lão nói với giọng điệu bình đạm, thu hồi bàn tay lại.
Soạt!
Dương Phóng đứng dậy từ trong thùng gỗ, mang theo mảng lớn bọt nước, lập tức cầm lấy chiếc khăn tắm ở một bên và bắt đầu lau người.
"Nội khí trong cơ thể ngươi bây giờ cơ bản đã ôn hòa, tiếp theo ngươi đã có thể chính thức tu luyện tâm pháp Linh cấp, trí nhớ của ngươi như thế nào?"
Chu trưởng lão hỏi.
"Trí nhớ của đệ tử rất tốt."
Dương Phóng trả lời.
"Rất tốt là được rồi, quyển bí tịch này ngươi ở tại nơi này của ta đọc cho thuộc lòng ghi nhớ cho kỹ xong thì trả lại cho ta, mặt khác, từ hôm nay trở đi ngươi xem như đã trở thành đệ tử chính thức của lão phu, về sau đi tới Chấp Sự đường báo danh một chút, còn nữa, không được gây chuyện một cách tùy ý."
Chu trưởng lão đưa một bản thư tịch thật mỏng tới.
"Vâng, sư tôn!"
Dương Phóng nhận lấy quyển thư tịch kia, trịnh trọng nói.
Cách làm việc của Chu trưởng lão rất thoải mái, rất hợp với khẩu vị của hắn.
Thu bao nhiêu tiền thì xử lý bấy nhiêu chuyện.
Những người như vậy thường là những người đơn thuần nhất.
Dương Phóng kiềm chế sự kích động trong lòng, lật bí tịch ra.
Huyền Vũ chân công!
Bốn chữ lớn màu đen này đập vào mi mắt của hắn.
Hắn lập tức bắt đầu đọc thuộc lòng ở trong phòng.
Cả bản bí tịch này có tới khoảng mấy ngàn chữ, giảng giải vô cùng kỹ càng.
Không hổ là tâm pháp Linh cấp, quả thực hoàn toàn không phải những tâm pháp mà hắn có được trước đây ở nơi định cư Hắc Thiết tụ là có thể sánh ngang được.
Bản tâm pháp Linh cấp này tổng cộng được chia làm chín tầng cảnh giới, chỉ cần căn cốt bản thân không kém, lại có tài nguyên tới bổ sung, có thể một hơi luyện đến Siêu Phẩm cũng không thành vấn đề.
Nhưng một khi căn cốt không tốt, lại hoặc là không có tài nguyên hỗ trợ, thì có rất nhiều người cả một đời đều chỉ kẹt tại tầng một, tầng hai.
Tầng một tầng hai chính là tương đương với cảnh giới Lục phẩm.
Tâm pháp Linh cấp cũng không phải là nói chỉ có Lục phẩm đỉnh phong mới có thể tu luyện.
Những người có gia cảnh tốt kia, đã được tu luyện tâm pháp Linh cấp ngay từ lúc mới bắt đầu tu luyện.
Bằng cách này là có thể tránh khỏi việc khi đạt tới cảnh giới Lục phẩm đỉnh phong lại phải dùng thuốc tắm để chuyển hóa nội khí.
Chỉ có loại tán tu như Dương Phóng, ngay từ đầu không có lựa chọn tốt hơn nên mới phải luyện những tâm pháp linh tinh kia, về sau còn phải tốn công tốn sức chuyển hóa nội khí.
Những người có tiền kia trên cơ bản đều là một bước đúng chỗ.
Một buổi chiều, Dương Phóng đã thuộc làu làu bí tịch trong tay, lật đi lật lại vài lần, sau khi xác định không còn bỏ sót, lúc này mới theo lời thúc giục của Chu trưởng lão, trả bí tịch lại.
"Tiểu tử ngươi cũng quá cẩn thận, có cần phải lật đi lật lại như vậy sao?"
Chu trưởng lão một mặt không hài lòng, "Lão phu còn chưa có chết đâu, sau này còn có vấn đề gì thì có thể đến hỏi bất cứ lúc nào."
"Đệ tử chỉ là không muốn lại tới làm phiền sư tôn."
Dương Phóng cười ngượng ngùng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận