Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 478: Đi, đi tìm Đông Phương Bạch!

"Khụ khụ khụ. . ."
Hắn lại ho khan kịch liệt lần nữa, toàn bộ vết thương trên người đang rướm máu.
Thân thể Dương Phóng lóe lên, xuất hiện ở bên cạnh Tống Kim Luân, nhanh chóng phong huyệt cầm máu cho hắn, sau đó lấy ra mấy viên đan dược đen sì cho Tống Kim Luân nuốt xuống, sau đó trực tiếp vận chuyển chân khí rót vào Tống Kim Luân từ sau lưng.
Thương thế trên người Tống Kim Luân cũng vô cùng đáng sợ.
Cả nửa người không có một chỗ nào là hoàn hảo cả, tất cả đều là thịt nhão xương vỡ, thậm chí còn có thể nhìn thấy nội tạng ở bên trong, nhưng cũng may những nội tạng quan trọng còn chưa vỡ, bằng không khó thoát khỏi cái chết.
Nhưng sau này xem như Tống Kim Luân được chữa khỏi thì cảnh giới Tống Kim Luân cũng sẽ giảm nhiều.
Không có khả năng quay trở lại đỉnh phong lần nữa!
Lần này Thần Vũ tông tổn thất nặng nề, gần như diệt môn.
"Tiêu Phóng, đừng chữa thương cho ta nữa, ta còn chưa chết, trước tiên bảo tồn chân khí đề phòng có biến!"
Tống Kim Luân mở miệng nói.
Sắc mặt Dương Phóng trầm xuống, lập tức thu hồi chân khí.
"Tiêu Phóng!"
Tống Kim Luân mở miệng lần nữa, ngẩng đầu lên, nói: "Vừa rồi ngươi chính là giả làm Hội trưởng Thanh Long hội đúng không?"
Dương Phóng lập tức quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Tống Kim Luân.
Tống Kim Luân lặng lẽ nhìn về phía hắn, hai mắt híp lại, nói: "Ngươi đến cùng là thân phận gì? Chẳng lẽ sớm đã đột phá đến Siêu phẩm rồi? Ngươi là cố ý trà trộn vào Thần Vũ tông?"
Trước đó vì Dương Phóng cứu hắn nên đã liên tục giải quyết nhiều tên Siêu phẩm, này đã để cho hắn nhìn ra mánh khóe.
Vừa đột phá đến Siêu phẩm sơ kỳ, tuyệt không có loại thực lực này!
Đối phương tuyệt đối là Siêu phẩm nhiều năm.
"Không phải!"
Dương Phóng trực tiếp lắc đầu, nói: "Ta gia nhập Thần Vũ tông đúng là thực tình mà gia nhập, về phần ta trước đó là ai thì có quan trọng không? Không cần biết ta trước đó là ai, ta hiện tại chính là đệ tử Hải Sa viện, không phải sao?"
Tống Kim Luân trầm mặc xuống lần nữa, trong lòng cuộn trào.
Một lát sau khẽ thở ra một hơi.
"Hy vọng ta thật không có nhìn nhầm ngươi!"
Ánh mắt của hắn phức tạp, nhìn về phía Dương Phóng.
Thật không ngờ rằng lại có một người như vậy ẩn dấu dưới cánh cửa của Hải Sa viện!
Hơn nữa!
Hắn vừa rồi ám toán Tà Mẫu, thế mà còn có thể an toàn chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Tà Mẫu?
. . .
Sâu trong rừng.
Tà Mẫu toàn thân khô quắt, cánh tay đứt mất một cái, vẻ mặt ác độc, nghiến răng nghiến lợi, đã tập hợp lại cùng với một đám cao thủ tổ chức Tà Đạo.
Giờ phút này.
Đang có số lớn tín đồ được bọn họ lấy bí pháp khống chế, đưa tới gần vị Tà Mẫu này, cung cấp cho hắn hấp thu.
Từng tên cao thủ tổ chức Tà Đạo ở đây khắp khuôn mặt đều là vẻ kinh hãi, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Tà Mẫu.
Người nào lại có thể làm cho Tà Mẫu bị thương thành như vậy?
Cho dù là Trần Bưu - Viện trưởng Cự Kình viện thì cũng không có làm ra được điểm này!
Đây quả thực không thể tưởng tượng!
"Tà Mẫu đại nhân, đây ... đây rốt cuộc là người nào làm ra?"
Một tên thành viên tổ chức Tà Đạo kinh hãi hỏi.
"Ngậm miệng!"
Tà Mẫu oán giận quay đầu, tức giận quát: "Việc này kẻ nào hỏi kẻ đấy chết!"
Vị thành viên tổ chức Tà Đạo kia hít vào một hơi khí lạnh, không còn dám tiếp tục hỏi nhiều.
Tà Mẫu đôi mắt oán độc quay đầu lại tiếp tục hấp thu huyết dịch của tín đồ.
Sau khi liên tục hút khô hơn mười người.
Làn da vốn teo tóp khô quắt của hắn lại căng phồng ra lần nữa, trở về giống như trước đó, âm trầm trắng bệch.
Nhưng cánh tay phải gãy mất thì lại bất kể như thế nào cũng khó mọc ra lại.
Sau khi Tà Mẫu chuyển sinh, mặc dù thu hoạch được một số năng lực, nhưng tương ứng cũng sẽ mất đi một số năng lực.
Ở trước khi chưa chuyển sinh, hắn chỉ là một bức tượng, chỉ có thể bị động hấp thu tín ngưỡng, trở thành một vật chứa đi phục sinh những người khác, dưới loại trạng thái này gắn gần như bất tử bất diệt!
Nhưng sau khi chuyển sinh, hắn đã mất đi năng lực phục sinh người khác và bất tử bất diệt!
Duy nhất còn giữ lại chính là năng lực chữa trị thương thế!
Nhưng loại năng lực chữa trị thương thế này cũng cực kỳ có hạn.
Ví dụ như tay chân bị chút là bất kể như thế nào cũng không chữa trị được, đứt mất là mất vĩnh viễn.
Hơn nữa!
Một khi hắn bị người giết chết vậy cũng là chết vĩnh viễn.
Đây chính là cái giá lớn sau khi chuyển sinh.
"Đi, đi tìm Đông Phương Bạch!"
Tà Mẫu giọng điệu âm trầm, lao ra lần nữa, điên cuồng lao về phía nơi xa.
...
Hai canh giờ sau.
Bên trong khu rừng.
Dương Phóng cõng thân thể Đông Phương Bạch trên vai, cùng sư tôn Tống Kim Luân cùng nhau lao nhanh về phương hướng nơi xa.
Chữa thương hai canh giờ, thương thế Tống Kim Luân mặc dù chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng cũng có được lực lượng hành động.
Tối thiểu trên phương diện đi đường là không có vấn đề.
Giờ phút này.
Ở dưới sự dẫn đường của Dương Phóng, bọn họ một đường phóng thẳng trên con đường nhỏ vắng lặng.
Mới đi được nửa chặng đường.
Đột nhiên có tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến từ bên phải.
Tống Kim Luân ngưng mắt nhìn lại, nói: "Là bọn họ, đệ tử của Thanh Thành viện!"
"Ừm?"
Dương Phóng nhướng mày.
Tống Kim Luân nhanh chóng lao về phía phương hướng bên kia.
Dương Phóng lập tức chạy theo sau lưng.
Một đám đệ tử Thanh Thành viện hốt hoảng chạy trốn chẳng mấy chốc đã thay đổi sắc mặt, vội vàng dừng thân thể lại
"Ai?"
"Tống viện chủ!"
"Tống viện chủ là ngươi, ngươi thế nhưng có từng thấy Viện chủ Thanh Thành viện chúng ta không!"
Một đám đệ tử vội vàng kích động mở miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận