Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 871 - Vĩnh Trấn?



Chương 871 - Vĩnh Trấn?




Ngôi mộ cổ này có niên đại xa xưa, thần bí không biết, lúc đó lập tức bị phong tỏa, sau đó huy động các chuyên gia có liên quan tiến vào ngôi mộ cổ này để tiến hành khảo cổ.
Chỉ có điều, ngôi mộ cổ này vô cùng rộng lớn, chiếm diện tích rộng lớn.
Đào móc tới nửa tháng cũng khó có thể xác định thân phận thực sự của chủ nhân ngôi mộ.
Chỉ có điều ở bên trong khai quật ra được rất nhiều đồ đồng tinh xảo.
Mỗi một đồ đều rất đẹp, đầy sang trọng và giàu trí tưởng tượng.
Thẳng cho tới đêm nay!
Dưới cơn mưa to nặng hạt.
Trong lòng đất, một đám nhân viên khảo cổ đang trong quá trình làm công tác đào bới, may mắn phát hiện ở một ngôi mộ trong mộ, hóa ra bên dưới còn có động thiên khác.
Vào lúc này!
Một đám nhân viên khảo cổ tất cả đều sợ tới ngây người.
Bởi vì cảnh tượng trước mắt phá vỡ nhận thức của bọn họ, để bọn họ không dám tin.
Một cánh cửa!
Một cánh cửa bằng đồng to lớn, cao tới mấy chục mét, đang đóng chặt lại, đứng sừng sững ở đây, thần bí khó dò.
Ở trên phủ kín rỉ đồng xanh, lít nha lít nhít viết đầy vô số phù văn thần bí, không có bất luận một cái nào nằm trong sự nhận biết của bọn họ, cũng chưa từng thấy xuất hiện trong lịch sử.
Thoạt nhìn khiến người ta có một loại cảm giác bản thân mình cực nhỏ bé.
Năm tháng thăng trầm!
Tuy nhiên!
Hai chữ trên cánh cửa đồng này bọn họ lại biết.
Hai chữ này cả hai đều vô cùng lớn.
Mỗi một chữ đều có kích thước bảy hoặc tám mét.
"Vĩnh Trấn!"
Tất cả mọi người đều choáng váng.
"Vĩnh Trấn?"
"Trấn cái gì?"
"Cái này ... đây là tình huống như thế nào? Có cần báo cáo hay không?"
"Báo cáo, báo cáo, có khả năng phát hiện chuyện nghiêm trọng."
Một đám nhân viên khảo cổ kinh ngạc mở miệng nói.
···
Răng rắc!
Những tia chớp sáng chói rạch ngang bầu trời, vô cùng chói mắt.
Sau đó là cơn mưa nặng hạt rơi xuống, ầm ầm rung động.
Từng hạt mưa rơi vào trên cửa sổ, làm cho căn phòng trở nên thông thoáng.
Dương Phóng trấn tĩnh tinh thần xao động lại, cẩn thận xoa xoa huyệt thái dương hai bên và nhìn thành phố nhộn nhịp với ánh đèn neon nhấp nháy.
Thời tiết ở thế giới hiện thực cũng không có giống với thời tiết của thế giới bên kia.
Thế giới bên kia đã bước sang mùa đông nữa.
Mà thế giới hiện thực lại vừa mới vào tháng mười.
"Bên trong nhóm cho đến lúc này cũng chưa thấy có động tĩnh gì, chẳng lẽ lần này không có quái vật xuất hiện?"
Dương Phóng nhíu mày, cầm điện thoại lên quan sát.
Đây gần như đã trở thành một loại thói quen của hắn.
Bất kể khi nào, ở sau khi trở về hắn đều luôn muốn xem tin tức bên trong nhóm một chút.
Không nói những chuyện khác, chỉ riêng mỗi lần sau khi trở về, chuyện quái vật tiến vào thế giới hiện thực đã khơi dậy sự tò mò của hắn.
Gió thổi mưa to.
Rầm rầm rung động.
Trên đường phố vẫn có rất nhiều ô tô đang qua lại.
Ở khu vực ngã tư nơi đèn xanh đèn đỏ một bên, càng là đang ùn tắc, tiếng cói bim bim inh ỏi.
Cũng có rất nhiều người đi xe điện, đang nhanh chóng lướt nhanh qua.
Thế giới hiện thực, cho dù đối với phần lớn người mà nói đều là bận rộn, nhưng đối với Dương Phóng mà nói thì lại là thời gian được thả lỏng khó được.
Dương Phóng lặng lẽ quan sát một lúc rồi bước đến ghế sofa và ngồi xuống.
···
Cục cảnh sát Xương Bắc khu.
Sau khi Trình Thiên Dã trở về, một mặt để cho lão Ngô nhanh chóng điểm danh thống kê số người còn sống trong nhóm, một mặt khác thì hắn lập tức gọi điện thoại cho quân khu ở thành phố Phương.
"Alo, Ngô Quân Trường phải không? Là ta, Trình Thiên Dã, tình huống bây giờ như thế nào?"
Trình Thiên Dã hỏi thăm.
"Yên tâm, hiện tại mọi thứ đều đang trong quá trình theo dõi, máy bay không người lái của quân khu đã chờ lệnh từ 20 phút trước."
Đầu điện thoại bên kia nói.
Bọn họ đều đã đoán được khoảng thời gian quái vật xuất hiện, cho nên đặc biệt chọn sẵn thời gian ở trước một đoạn thời gian khi đám người Trình Thiên Dã trở về, chuẩn bị sẵn máy bay không người lái, một mực giám sát động tĩnh trong thành phố Phương.
Cũng may, hiện tại chỉ có quái vật xuất hiện ở thành phố Phương bọn họ, những thành phố khác đều không có.
Bằng không, này đối với việc hao tổn tài nguyên quốc gia mà nói là vô cùng to lớn.
"Vậy là được, đúng rồi, người bị tóm lại lần trước đó lại biến mất sao?"
Trình Thiên Dã hỏi thăm.
"Đúng vậy, lại biến mất rồi, giống với khoảng thời gian suy đoán của chúng ta ở lần đầu tiên, khi các ngươi xuyên không, bọn chúng lại sẽ được đưa trở về lần nữa."
Đầu điện thoại bên kia nói.
Trình Thiên Dã im lặng một lát rồi trầm giọng nói: "Được rồi, đã làm phiền ngươi rồi."
"Không cần khách khí."
Hai người cúp điện thoại.
Ngay vào lúc Trình Thiên Dã chuẩn bị lên xe vào buổi tối để chạy tới chỗ của Dương Phóng, đột nhiên điện thoại lại vang lên.
Sau khi nhìn thấy rõ người gọi đến, Trình Thiên Dã lộ ra vẻ mặt khẽ giật mình.
Lão lãnh đạo!
Đây là vị lãnh đạo đã đặc biệt phân tích tình hình ở Kình Thiên vực cho hắn!
Từ sau khi thành phố Phương nơi hắn phụ trách xuất hiện tổ chức Thiên Thần, địa vị của hắn trong lòng một số lãnh đạo cũng bắt đầu tăng lên.
Cho nên thường xuyên sẽ có lãnh đạo gọi điện thoại cho hắn.
"Alo, lão lãnh đạo."
"Trình Thiên Dã, có chuyện xảy ra ..."
Đầu điện thoại bên kia truyền đến một giọng nói nghiêm túc.
"Cái gì?"
Giọng nói của Trình Thiên Dã đột nhiên cao hơn rất nhiều, vẻ mặt không hiểu, quả thực không dám tin.
"Chuyện này trước tiên không nên tiến hành công khai với những người xuyên không bên dưới, chờ sau khi chính quyền chúng ta nghiên cứu triệt để rồi quyết định có nên công khai hay không, ta có một loại dự cảm, đó là thế giới bên kia và thế giới hiện thực chắc chắn tồn tại liên quan to lớn nào đó, hai chữ Vĩnh Trấn to lớn kia tuyệt không phải không có mục đích."
Đầu điện thoại bên kia tiếp tục vang lên.
P/S: Ta thích nào ... chương 1.



Bạn cần đăng nhập để bình luận