Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 485: Lão Ngô còn sống?

Nhậm Quân suy nghĩ, nói: "Tuy nhiên ngươi có thể đột phá thì cũng là một chuyện tốt, ta ở chỗ này cũng vừa mới đột phá, bên trong chỗ lòng đất kia có không ít đan dược cường đại, sau khi ta và Trình đội trưởng ăn vào cũng vừa mới tiến vào Thất phẩm trung kỳ cách đây không lâu."
"Nhậm đội trưởng, vậy bây giờ có cần phải đi tới họp không?"
Trần Thi Nghiên hỏi thăm lần nữa.
"Có, ta lập tức liên hệ những người khác, xem bọn họ còn sống hay không."
Nhậm Quân nói.
"Được!"
Trần Thi Nghiên trả lời, lập tức cúp điện thoại, trong lòng vẫn không ngừng xao động, khó mà bình tĩnh.
Thật đúng là không nghĩ tới, Nhậm đội trưởng và Trình đội trưởng thế mà lại được truyền tống một lần nữa.
Chẳng trách mình ở bên kia làm thế nào đi nữa cũng không tìm được tin tức của bọn họ!
Bọn họ đã tiến vào Kình Thiên vực!
. . .
Thành phố Phương.
Trình Thiên Dã vừa mới trở về, gần như đầu tiên là sờ lấy điện thoại, lập tức gọi điện cho Nhậm Quân.
Có điều nhận gọi mấy lần bên kia đều xuất hiện tình trạng số máy đang bận.
Hắn lập tức nhanh chóng đi ra ngoài, đi tìm lão Ngô.
Sau khi xác định lão Ngô còn sống, Trình Thiên Dã lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Tốt quá, thực sự quá tốt rồi, ta còn tưởng rằng ngươi không về được!"
Trình Thiên Dã nặng nề cho lão Ngô một quyền.
Mặt mũi lão Ngô tràn đầy nụ cười khổ, nói: "Ta cũng cho rằng ta không về được, thật không nghĩ tới sau khi ta đang chạy, con quái vật kia lại không tiếp tục truy sát ta nữa, trong mấy ngày qua, ta gia nhập Liệt Diễm bang, trở thành đệ tử của một tên trưởng lão, vừa mới đột phá đến Thất phẩm sơ kỳ, Trình đội trưởng ngươi thì sao?"
"Ngươi cũng đột phá đến Thất phẩm rồi?"
Hai mắt Trình Thiên Dã sáng lên, mở miệng nói, "Quá tốt rồi, lần này ngươi thực sự là gặp chuyện xấu mà biến thành chuyện tốt, đúng rồi, ta cũng đột phá rồi, chúng ta phân tán chạy trốn trước đó, ta và Nhậm đội trưởng trốn vào trong một khu rừng, sau đó thì rơi vào bên trong một cái hang dưới lòng đất, được một cỗ lực lượng thần bí dưới lòng đất trực tiếp truyền tống, hiện tại ta và Nhâm đội trưởng đều đã được truyền tống đến Kình Thiên vực!"
"Kình Thiên vực?"
Lão Ngô lộ vẻ giật mình, nói: "Nơi người xuyên không của Kinh Sư?"
"Đúng vậy."
Trình Thiên Dã cười khổ, nói: "Nhưng Kình Thiên vực quả thực quá rộng lớn, còn muốn rộng lớn hơn so với Bạch Trạch vực tới mấy lần, hơn nữa xung quanh còn kết nối với đại vực khác, chúng ta cho đến bây giờ còn chưa liên hệ được với người xuyên không của Kinh Sư!"
"Không sao, chỉ cần liên hệ trong thế giới hiện thực là được rồi!"
Lão Ngô nói.
Thực sự không nghĩ tới Trình đội trưởng và Nhậm đội trưởng lại còn có loại kỳ ngộ này!
"Không sai, trở về ta sẽ liên lạc với bên Kinh Sư một chút, đúng rồi, trước tiên xem các thành viên trong nhóm một chút, nhìn xem còn có bao nhiêu người còn sống, bảo bọn họ lập tức chạy tới!"
Trình Thiên Dã nói.
"Được, ta đi thông báo cho bọn họ tới!"
Lão Ngô gật đầu, bắt đầu gửi tin nhắn vào bên trong nhóm.
. . .
Bên trong gian phòng.
Dương Phóng vừa mới trở về không lâu, thả cốc nước xuống, bình tĩnh lại, sau đó cầm điện thoại di động lên, trong lòng suy tư.
Đến cùng có nên gọi điện thoại cho Trình Thiên Dã để hỏi một chút hay không.
Nhỡ đâu gọi điện thoại có thể lộ ra vẻ quá cố ý hay không?
Suy nghĩ thật lâu.
Bỗng nhiên điện thoại di động rung lên.
Cầm lên quan sát, lão Ngô @ cho tất cả mọi người, bảo mọi người lập tức đi họp, đồng thời bắt đầu điểm danh.
Hai mắt Dương Phóng sáng lên.
"Lão Ngô còn sống?"
Nói như vậy Trình Thiên Dã cũng có khả năng còn sống?
Hắn lập tức điểm danh ở trong nhóm.
Các thành viên khác trong nhóm cũng bắt đầu thi nhau điểm danh.
Chẳng mấy chốc Dương Phóng phát hiện Trình Thiên Dã cũng điểm danh, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Mạng của gia hỏa này quả nhiên đủ lớn!
Sau đó, Dương Phóng lập tức đeo giày vào, bắt đầu đi ra ngoài.
Sau khi gọi xe, hắn lại chạy tới cục cảnh sát Xương Bắc khu một lần nữa.
Bên trong gian phòng 501.
Sớm đã có tiếng người nói chuyện huyên náo, gọi to hỏi nhỏ, tất cả đều đang nói chuyện với nhau.
Những người mới kia cũng đang nhanh chóng trò chuyện với những người cũ đang ở Bạch Lạc thành.
Có thể thấy rằng những người mới đến nơi định cư Hắc Thiết tụ dường như đang có cuộc sống tốt hơn.
Nhiều người tràn đầy năng lượng, trên mặt đều nở ra những nụ cười rất tươi, hầu như đều đầy khao khát về tương lai.
"Dương đại phu, ngươi đã đến."
Phương Đình đứng dậy cười nói.
"Ừm."
Dương Phóng mỉm cười gật đầu, ngồi xuống.
"Đại lão, các ngươi ở Bạch Trạch vực lần này thu hoạch như thế nào? Có phải tu vi lại đột phá rồi hay không?"
Một người mới đứng thẳng người lên, bu lại, mở miệng cười nói.
Những người mới khác cũng thi nhau nhìn về phía trước.
Từ sau lần trước Dương Phóng nói bản thân mình đã đạt tới cảnh giới Ngũ phẩm, hình tượng trong lòng một đám người mới không thể nghi ngờ đã trở nên cao lớn.
Dù sao phần lớn người mới đều vẫn chỉ là Nhất phẩm, Nhị phẩm mà thôi, Ngũ phẩm đối với bọn họ mà nói quả thực chính là độ cao khó mà vượt tới.
"Không kém bao nhiêu đâu, sắp đến Ngũ phẩm hậu kỳ."
Dương Phóng trả lời.
"Hô!"
"Ngưu bức, đại lão quả nhiên lợi hại!"
"Lúc này mới chỉ bốn mươi lăm ngày, thế mà lại đột phá, hơn nữa còn liên tục đột phá hai lần!"
"Cơ hội ở Bạch Trạch vực quả nhiên đủ nhiều, này giống như chúng ta đều là người làm công, nhưng người làm công ở trong thành thị lớn chắc chắn mạnh hơn so với ở thành thị nhỏ a!"
"Đúng vậy a, đại lão quá ngưu bức!"
Rất nhiều người mới thi nhau sợ hãi thán phục, lộ ra các loại thần sắc hâm mộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận