Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 117: Thần chủng bỏ chạy!

Tại khu vực đường phố phía bắc.
Một đám cao thủ của Tứ Phương minh, vẻ mặt kinh ngạc đến rung động, tâm thần dâng trào, từng tên trở nên vô cùng kích động, nhìn về phía chùm sáng bay vút lên bầu trời ở phía trước mặt mình, từng tia màu sắc tốt lành rơi xuống bốn phương tám hướng mà đi.
Ở chỗ trung tâm nhất, rõ ràng là có một chùm sáng lớn khoảng chừng bằng quả trứng gà, thần bí khó đoán, tràn ngập khí thế khó nói nên lời.
Bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới.
Ngay khi bọn họ vừa mới đến nơi này vào buổi sáng thì buổi chiều đã gặp được Thần chủng trước tiên.
"Hay, đây chính là rất khéo, đuổi tới sớm không bằng đuổi tới kịp!"
Tên trưởng lão cầm đầu dẫn đội, đôi mắt sáng rực cả lên, đột nhiên tung người nhảy lên, hung hăng chộp về phía chùm ánh sáng chỉ to bằng quả trứng gà.
Kết quả thân thể của hắn vừa mới tới gần thì lập tức có một luồng ánh sáng đáng sợ vô cùng bộc phát ra.
Ầm!
Vị trưởng lão đó ngay lập tức bị một cỗ lực lượng mãnh liệt hất văng bay ra ngoài, thân thể như bị rách tả tơi vậy, bị đánh bay về phía xa, hai lòng bàn tay máu tươi chảy đầm đìa, một mảnh cháy sém, trông vô cùng thê thảm.
"Đàm trưởng lão!"
Một đám cao thủ của Tứ Phương minh thay đổi sắc mặt, bọn họ kinh ngạc hét lên một tiếng, cấp tốc chạy tới.
Vị Đàm trưởng lão kia sắc mặt lộ vẻ kinh hãi, ho ra đầy máu tươi.
"Thần chủng, không được tới gần Thần chủng!"
Giọng nói của hắn trở nên khàn khàn, vội vàng nhanh chóng quát lên một tiếng chói tai.
Ầm ầm!
Nơi xa truyền đến hàng loạt tiếng móng ngựa phi nước đại.
Tất cả cường giả của các thế lực và môn phái, tất cả đều đang tiếp cận nơi này một cách nhanh chóng.
"Sư huynh, là Thần chủng!"
Bích Thủy sư tỷ mới vừa chạy đến đã lộ ra vẻ kích động, thân thể chuẩn bị nhảy lên lao về phía chùm sáng kia.
Nhưng Hoang Dã sư huynh ở bên cạnh thế nhưng lại lập tức tóm lấy cánh tay của nàng, lộ ra vẻ ngưng trọng, "Đừng vội vàng, có gì đó không bình thường!"
Hắn ra hiệu cho Bích Thủy sư tỷ nhìn về phía vị Đàm trưởng lão của Tứ Phương minh bên kia.
Bích Thủy sư tỷ đưa ánh mắt nhìn lại, cũng đột nhiên thay đổi sắc mặt.
"Đây là?"
...
Ở một phương hướng khác.
Lượng lớn các cao thủ của Hắc Long quân cũng từ đằng xa hò hét mà đến, người như hổ, ngựa như rồng, một mảnh đen nghìn nghịt giống như thủy triều, mấy trăm tên cao thủ cấp tốc lao tới.
Trong đám người có Bạch Phong, Bạch Kiếm hai tên cao thủ của Bạch Nguyệt lâu, thân thể nhoáng một cái, lấy thân pháp huyền diệu lao nhanh tới, xuất hiện ở gần Tống Vạn.
"Tống tướng quân, đừng quên ước định với Bạch Nguyệt lâu chúng ta!"
Bạch Phong mở miệng nói.
Hai mắt Tống Vạn híp lại, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào chùm sáng phóng thẳng lên trời trước mặt, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng trong mắt lại hiện lên từng tia từng tia nóng bỏng, nói: "Được, được a, thật không ngờ, ... truyền thuyết về Thần chủng, lại thật sự tồn tại!"
"Tống tướng quân!"
Hai người Bạch Phong sắc mặt hơi thay đổi.
Tống Vạn nhìn thoáng qua phía hai người, lãnh đạm nói, "Hai vị yên tâm, bản tướng quân không đến mức nói không giữ lời, chỉ là cái Thần chủng kia muốn lấy xuống được thì phải làm như thế nào?"
"Muốn lấy được Thần chủng thì chỉ có thể dựa vào Đạo đồ, hoặc là lấy càng nhiều máu tươi nồng đậm hơn tiến hành đổ vào, chỉ là cách dùng máu tươi đổ vào sẽ làm tổn thương rất nhiều đến uy lực của Thần chủng, không phải vạn bất đắc dĩ không thể lựa chọn tùy tiện!"
Bạch Phong trầm giọng nói.
"Ồ?"
Ánh mắt Tống Vạn chuyển lạnh, nói: "Vậy bây giờ còn chưa tìm thấy Đạo đồ thì làm sao bây giờ? Là cứ một mực chờ đợi ở đây sao? Chờ tới khi cái tên giặc giành được Đạo đồ kia tự mình xuất hiện sao?"
"Chuyện này ... ta cũng không rõ lắm!"
Sắc mặt Bạch Phong thay đổi.
Thần chủng, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.
Nào có ai biết nó có thể ở trong không trung được bao lâu?
Ầm!
Ngay lúc này, đột biến lại xuất hiện lần nữa.
Chùm sáng chói mắt giữa không trung đột nhiên bắt đầu nhanh chóng thu nhỏ lại.
Trong nháy mắt, tất cả tia sáng tất cả đều bị thu liễm lại, hoàn toàn lộ ra chùm sáng màu vàng ở bên trong, loé lên chớp động, giống như một viên Xá Lợi tử vậy.
Trong lúc nhất thời, hô hấp của tất cả mọi người trở nên dồn dập, hận không thể lập tức lao tới ngay.
Bỗng nhiên, chùm sáng này đột nhiên nhanh chóng lao thẳng về phía khu vực đường phố phía đông, như thể lưu tinh vạch phá bầu trời vậy.
Biểu cảm của mọi người thay đổi rõ rệt.
"Không tốt, Thần chủng bỏ chạy!"
"Mau đuổi theo!"
"Giá!"
Từng con ngựa nhanh chóng điên cuồng đuổi thẳng đến khu vực đường phố phía đông.
Tất cả mọi người giống như là đang nổi điên lên vậy.
Tại tổng bộ Hắc Hổ bang.
Dương Phóng đang dốc sức tu luyện.
Vừa rồi tuy rằng cũng cảm nhận được loại rung động đáng sợ kia, nhưng chẳng mấy chốc hắn lại không rảnh để đi để ý tới.
Sau khi Bạo Khí quyết nhập môn, hắn lập tức tu luyện Đao pháp ở chỗ này, từng chiêu, từng thức liên tục xoát lấy độ thành thạo mới.
Nhưng lại vào đúng lúc này!
Đột nhiên xảy ra hiện tượng khác thường!
Tấm Đạo đồ thần bí được hắn giấu ở bên trong áo giáp, đột nhiên trở nên nóng bỏng, nóng bỏng đến da thịt đau nhói, như thể nó sắp tan chảy vậy.
Dương Phóng sắc mặt thay đổi, vội vàng dừng động tác lại, vươn tay muốn chộp lấy.
Hưu!
Một chúm ánh sáng rực rỡ chói mắt lập tức bay thẳng từ bầu trời phía xa bay tới, như bị tấm Đạo đồ thu hút vậy, vừa đối mặt đã phá vỡ cửa sổ và hung hăng tấn công về phía thân thể của Dương Phóng.
Dương Phóng vội vàng quay đầu, đôi con ngươi đột nhiên co rút lại.
Thứ gì?
Ầm!
A!
Thân thể của hắn lập tức được chùm sáng kia bao trùm lại, giống như bị sét đánh vậy, phát ra một loạt tiếng kêu thảm thiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận