Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 577: Ta chính là Giáo chủ Nguyên Linh giáo!

"Muốn chết!"
Hô hô hô!
Một đám hộ viên thi nhau ra quyền về phía Dương Phóng, đánh thẳng vào những nơi hiểm.
Chỉ có điều, ở quả đấm của đám người bọn họ vừa mới lao ra, ngón tay của Dương Phóng giống như hái lá trong hoa, không chút dấu vết, điểm vào huyệt vị trên người bọn họ một cách vô cùng tinh chuẩn.
Phanh phanh phanh phanh!
Đều không ngoại lệ.
Tất cả những hộ vệ xông lên đều bị lộ vẻ mặt giật mình, toàn thân cứng đờ, khí lạnh tràn ngập khắp người, cảm giác thân thể như rơi vào hầm băng, bị hàn băng phong bế vậy.
Quản gia cầm đầu kia thần sắc đột nhiên thay đổi, vừa muốn mở miệng, nhưng theo đó thân thể cũng không cách nào động đậy, trên người hắn nhanh chóng xuất hiện một tầng băng tinh có thể nhìn thấy bằng mắt thường, hai mắt trợn to, cực kỳ kinh hãi.
"Băng Liệt chỉ!"
Tòa nhà ba tầng.
Người đàn ông thần bí mặc Chiến giáp màu bạc, hơi nheo mắt lại, chăm chú nhìn vào Dương Phóng.
Chẳng lẽ thật là Giáo chủ?
Không!
Không đúng!
Trên khí tức không đúng.
"Hắn ... hắn không phải Giáo chủ!"
Thôi Ngự cũng nhìn ra được sự khác thường, giật mình nói.
"Làm sao người này lại tìm tới nơi này, hơn nữa còn giả trang dáng vẻ của Giáo chủ?"
Người đàn ông mặc Chiến giáp màu bạc ánh mắt ngưng trọng, nói nhỏ: "Đi, ngươi đi dẫn hắn vào tới, ta đánh lén từ đằng sau."
Thôi Ngự rùng mình trong lòng, lập tức gật đầu, lập tức hành động nhanh chóng.
Tiếng bước chân vang lên dồn dập.
Không bao lâu sau, Thôi Ngự đã đi tới tầng dưới, kinh sợ, quỳ rạp xuống đất, cung kính nói: "Thuộc hạ không biết ... không biết thánh giá quang lâm, không có tiếp đón từ đằng xa, thứ tội, thứ tội!"
"Đứng lên đi."
Dương Phóng bình tĩnh trả lời, bước chân bước đi, đi về phía tòa nhà nhỏ phía trước.
Quả nhiên!
Cửa hàng Vạn Bảo có vấn đề.
Thôi Ngự lập tức nhanh chóng bò lên, vội vàng đi theo sau lưng, tiến hành dẫn đường.
Trong lòng hắn vô cùng chấn kinh, sôi trào mãnh liệt.
Người này ...
Đến cùng là ai?
Vì sao dám giả mạo Giáo chủ?
Hơn nữa, còn tinh thông tuyệt học không truyền của Thánh giáo bọn họ!
Hắn cúi đầu xuống, mặt không biểu tình, thu liễm khí tức trên người, làm tới trạng thái bản thân người vật vô hại, không dao động chút nào, cũng may ở vào thời khắc mấu chốt có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Theo Dương Phóng đi tới từng bước một.
Chẳng mấy chốc đã đi tới tầng ba.
"Giáo chủ, xin mời lão nhân gia ngài ngồi, tiểu nhân dâng trà cho ngài."
Thôi Ngự khom người nói rồi chậm rãi lùi sang một bên.
Vừa đúng lúc này.
Bên trong góc tối, đột nhiên một vệt ánh bạc chợt hiện, giống như thiểm điện, mang theo một cỗ năng lượng sắc bén đáng sợ, trong nháy mắt biến mất.
Người đàn ông cao lớn vạm vỡ trong bộ áo giáp bạc, ánh mắt lạnh lùng, lập tức tung một quyền mạnh hung hăng đánh về phía sau lưng của Dương Phóng.
"Chết!"
Giọng nói của hắn lạnh lùng.
Khiến cho nhiệt độ cả phòng bỗng nhiên giảm xuống, gió lạnh nghẹn ngào.
Chỉ có điều Dương Phóng tựa hồ đã chuẩn bị sẵn tất cả những thứ này, đột nhiên quay đầu lại, lộ ra vẻ châm chọc, năm ngón tay chợt như xuyên qua không gian mà ra, phịch một tiếng, nắm lấy nắm đấm của người đàn ông mặc Chiến giáp bạc.
Một tầng khí tức lạnh như băng trào ra, trực tiếp dọc theo nắm đấm của người đàn ông mặc Chiến giáp bạc, nhanh chóng lan về phía thân thể của hắn, toàn bộ cánh tay của người đàn ông áo giáp bạc lập tức bắt đầu xuất hiện tinh thể băng với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, hơn nữa phần lớn cơ thể hắn ngay lập tức tê liệt đi xuống.
Sắc mặt hắn thay đổi, trong lòng giật mình.
Công lực của người này vậy mà cao thâm như thế.
Một kích toàn lực của chính mình một Siêu phẩm đệ tam quan đỉnh phong thế mà lại bị hóa giải trực tiếp như vậy.
"Quỷ Ảnh Liên Hoàn thích!"
Hắn khẽ kêu một tiếng, chân phải mạnh mẽ đá lên, tàn ảnh nặng nề, gió lớn rít gào, gần như mơ hồ, nhanh chóng đánh về phía thân thể Dương Phóng.
Dương Phóng ánh mắt đạm mạc, thuận tay buông nắm đấm trước đó của người đàn ông Chiến giáp bạc ra, lòng bàn tay của hắn quét ngang một cái, phanh phanh rung động, mỗi một chưởng đều tinh chuẩn không sai rơi vào chân của người đàn ông mặc Chiến giáp bạc.
Liên tiếp mười hai lần, khí tức lạnh lẽo đáng sợ không nói nên lời trực tiếp tràn vào trong cơ thể người mặc Chiến giáp bạc, khiến cho người đàn ông mặc áo giáp bạc khó mà tiếp nhận, dựng tóc gáy lên, máu tươi cứng ngắc, trong lòng hoảng sợ, toàn bộ thân hình giống như mất đi tri giác.
Đến cuối cùng, thân thể của hắn lập tức bay ngược ra đằng sau, bịch một tiếng, hung hăng nện vào trên vách tường tòa nhà nhỏ và lại bật ra khỏi bức tường.
Một lớp tinh thể băng trắng tinh xuất hiện trên các bức tường của toàn bộ tòa nhà nhỏ.
Nếu không phải Dương Phóng muốn giữ người sống, người này sớm đã chết thảm.
"Ngươi!"
Thôi Ngự biến sắc, lùi về phía đằng sau, giật mình nhìn về phía Dương Phóng.
"Còn muốn động thủ nữa không?"
Dương Phóng ánh mắt hờ hững nhìn về phía Thôi Ngự.
Thôi Ngự giống như gặp phải kẻ địch mạnh, dựng tóc gáy lên nói: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Làm sao? Ngay cả ta cũng không nhận ra rồi đúng không?"
Dương Phóng nói với giọng lạnh lùng.
"Không, ngươi tuyệt không phải Giáo chủ, ngươi đến cùng là ai?"
Thôi Ngự giật mình nói.
"Ta chính là Giáo chủ Nguyên Linh giáo!"
Dương Phóng trả lời.
"Chuyện này không có khả năng, khí thế của Giáo chủ tuyệt không phải như vậy, Giáo chủ đến cùng đã đi nơi nào? Làm sao ngươi lại biết Băng Liệt chỉ?"
Thôi Ngự kinh quát.
"Thôi Ngự, vốn tưởng rằng ngươi là người thông minh, không nghĩ tới lại ngu xuẩn đến như thế."
Dương Phóng nở ra nụ cười chế giễu, nói: "Được, ngươi muốn tìm Giáo chủ Nguyên Linh giáo, vậy ta sẽ thỏa mãn cho ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận