Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 224: Đúng vậy, chắc là do môn phái khác giả mạo.

"Hừ!"
Úy Trì Thái phát ra tiếng hừ lạnh, nói với giọng lãnh đạm, "Sáng sớm ngày mai bảo Huyền Vũ tông giao Dương Đạo ra!"
Hắn lập tức dẫn người thúc ngựa rời đi.
Người của các thế lực lớn còn lại cũng thi nhau lộ ra ánh mắt phức tạp mà rời khỏi nơi này.
. . .
Một đêm trôi qua.
Tin tức lan ra toàn bộ Bạch Lạc thành giống như mọc thêm cánh vậy.
Tất cả mọi người đều giật nảy cả mình, khó có thể tin nổi.
"Đủ các loại chuyện hỗn loạn rồi, bây giờ còn Tà Linh còn xuất hiện vào sau nửa đêm thế mà sau nửa đêm còn xảy ra chuyện như vậy!"
"Ngươi đùa à, Tà Linh thì chỉ thực sự nguy hiểm với những người có tu vi thấp, còn với những người có tu vi cao thì phải có sự khác biệt chứ!"
"Đúng vậy, trong đêm qua Thiên Long bang bị một cao nhân của Huyền Vũ tông đơn thương độc mã tiêu diệt! Vậy thì sợ gì Tà Linh, chưa kể đến trong người cao nhân đó có bao nhiêu Tịch Tà ngọc?"
...
"Không phải đó chứ, Triệu Tuấn Long bang chủ của Thiên Long bang không phải nói là đã đột phá tới Bát phẩm rồi sao?"
"Là thật, tổng bộ Thiên Long bang đều đã bị người ta đốt tới cháy lớn rồi, cho đến bây giờ lửa còn chưa được dập tắt!"
"Huyền Vũ tông quá mạnh, đây là muốn ngả bài với các thế lực lớn sao, trước đó còn tưởng rằng Huyền Vũ tông không dám ngăn cẳn ..."
"Đúng rồi, Dương Đạo này ở bên trong Huyền Vũ tông có thân phận là gì vậy? Là vị trưởng lão thần bí nào a ..."
. . .
Tất cả các loại tin tức lan truyền khắp các con đường và ngõ hẻm của Bạch Lạc thành, càng được lan truyền đi càng trở nên thái quá.
Mỗi mẩu tin tức lại được phân tích một cách hợp lý đến không tưởng.
Thẳng chó tới gần giữa trưa, tổng bộ Huyền Vũ tông mới biết được tin tức này.
Các trưởng lão tất cả đều thay đổi sắc mặt, nghẹn họng nhìn trân trối.
"Dương Đạo?"
"Huyền Vũ tông ta lúc nào lại có một tên đệ tử cường đại đến như vậy?"
"Ai là Dương Đạo? Trong Huyền Vũ tông chúng ta có một người như vậy sao?"
"Nhanh để cho Dương Đạo đi ra!"
Bên trong đại điện, xì xào bàn tán.
Mỗi một tên trưởng lão đều trừng to mắt, không thể nào tưởng tượng nổi.
Phải biết trong hai năm gần đây nhất, bọn họ vì vớt bạc, vụng trộm thu không biết bao nhiêu tên đệ tử, gần như chỉ cần đưa tiền là có thể trên danh nghĩa, để cho Huyền Vũ tông bây giờ có bao nhiêu đệ tử, không có người nào có thể rõ trong lòng bàn tay.
Có trưởng lão có quá nhiều đệ tử, thậm chí ngay cả đệ tử của mình tên là gì cũng không rõ.
Huống chi là đệ tử của những người khác?
Bên trong đại điện.
Vẻ mặt Chu trưởng lão ngẩn ngơ, tựa hồ hoài nghi mình nghe lầm, lòng bàn tay theo bản năng run rẩy một chút, hắn nhổ mấy sợi râu, không thể không hít vào một ngụm khí lạnh.
Dương Đạo?
Cái tên này làm sao nghe quen như vậy?
Nhớ không nhầm, dường như là đệ tử của mình đi ...
Nhưng không phải hắn chỉ là Lục phẩm đỉnh phong thôi sao?
"Dương Đạo đến cùng là đệ tử của ai?"
Đại trưởng lão Nghiêm Thống tức giận gào thét lên, nói: "Hắc Long quân và Thập Tự môn hiện tại đến đây đòi người, lập tức giao Dương Đạo kia ra đây cho ta!"
"Không biết, không phải ta!"
"Cũng không phải ta."
"Đúng, giống như chưa từng nghe qua cái tên này."
Tất cả trưởng lão thi nhau lắc đầu.
Chu trưởng lão cũng vội vàng lắc đầu, sợ lắc chậm.
Dưới loại tình huống này thừa nhận bản thân mình là sư tôn của Dương Đạo vậy thì chắc chắn sẽ dẫn lửa tới thiêu thân.
Làm không khéo đại trưởng lão Nghiêm Thống sẽ lập tức giao chính mình ra.
Đây cũng không phải là chuyện đùa.
"Chẳng lẽ. . . Chẳng lẽ có môn phái khác cố ý giả làm thân phận đệ tử Huyền Vũ tông chúng ta? Sau đó vu oan hãm hại cho Huyền Vũ tông ta sao?"
Chu trưởng lão đột nhiên nổi hứng, mở miệng hỏi.
"Có khả năng này!"
"Đúng vậy, chắc là do môn phái khác giả mạo."
Tất cả trưởng lão phản ứng lại, thi nhau vỗ tay.
"Ha ha ha, Huyền Vũ tông cách ngày diệt vong không còn xa, ha ha ha ..."
Đột nhiên, bên trong đại điện một lão giả mái tóc trắng xóa ngửa mặt lên trời cười buồn, thần sắc thê lương.
Tiếng cười có vẻ đột ngột khác thường.
Tất cả trưởng lão thi nhau nhíu mày, quay đầu nhìn lại.
Chính là Liễu Đào Thái thượng trưởng lão của Huyền Vũ tông.
Chỉ là vào mấy năm về trước lúc Liễu Đào ra ngoài gặp phải Tà Linh, trên người nhận thương tích, sau khi trở về thì tu vi ngày một sa sút, bây giờ đã mấy năm trôi qua, hắn đã mất đi công lực, biến thành lão phế vật.
Hôm nay lão phế vật này lại lần nữa ra lòe mọi người?
"Liễu trưởng lão, ngươi đây là có ý gì a?"
Chu trưởng lão nói với giọng điệu lãnh đạm, có hơi không vui.
Các trưởng lão còn lại cũng đều hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hững hờ nhìn về phía Liễu Đào.
"Hắc hắc. . ."
Liễu Đào lại nở ra nụ cười lạnh, nói: "Ta đang cười nhạo các ngươi, Huyền Vũ tông hiện nay hiếm khi xuất hiện một nhân tài tuyệt thế như vậy, nếu như bồi dưỡng thật tốt thì sau này chắc chắn có thể giúp đỡ được Huyền Vũ tông ta, để Huyền Vũ tông trở lại trạng thái đỉnh phong một lần nữa, ta buồn cười các ngươi lại sợ này sợ kia, còn muốn giao vị đệ tử này ra ngoài? Thậm chí còn không dám thừa nhận, chuyện này có gì mà không dám thừa nhận, tra tìm trong danh sách đệ tử một cái là biết!"
Đại trưởng lão Nghiêm Thống sầm mặt lại, lạnh lùng nói: "Đánh ra đi!"
"Vâng, đại trưởng lão!"
Mấy tên đệ tử Huyền Vũ tông tiến lên, thay nhau dùng côn đánh loạn vào trên người Liễu Đào.
Liễu Đào bị đánh chạy trối chết, vừa chạy vừa nhảy tưng tưng, chạy về phía ngoài cửa, trong miệng hét lớn, "Huyền Vũ tông sớm muộn gì cũng bị hủy diệt trong tay đám người các ngươi ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận