Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 421: Đá bóng?

Dương Phóng đang trong quá trình nhảy lên, sau lưng có hai chiếc xe đạp chạy tới.
Một người đàn ông trung niên đầu trọc ở trong đó một mặt sợ hãi thán phục, cầm điện thoại đang chụp về phía Dương Phóng, nói: "Này, anh bạn nhỏ có thể dừng lại trò chuyện chút không?"
"Không trò chuyện!"
Dương Phóng tiếp tục luyện tập.
"Anh bạn nhỏ, ta quan sát ngươi được hơn nửa canh giờ rồi, ngươi nhảy đến bây giờ thế mà còn không cảm thấy mệt mỏi sao?"
Người đàn ông đầu trọc tiếp tục hỏi.
Dương Phóng không nói một lời, không để ý tới hắn, tiếp tục nhảy lên.
"Anh bạn nhỏ, tự giới thiệu một chút, ta là người của cụ thể dục thành phố Phương, ngươi có hứng thú gia nhập vào đội bóng đá thành phố Phương chúng ta không? Đôi chân này của ngươi thực sự quá lợi hại, không đi đá bóng vậy quả thực là lãng phí, anh bạn nhỏ, suy nghĩ một chút đi, sắp tới sẽ có giải bóng trong phạm vi toàn tỉnh, nếu như được quán quân đây là có thể làm rạng rỡ tổ tông của mình."
Nam tử đầu trọc tiếp tục nói.
Dương Phóng nhướng mày, trực tiếp tăng tốc và chạy về phía con đường núi hẹp ở một bên.
"Nhanh, nhanh đi theo hắn!"
Người đàn ông đầu trọc vừa ghi chép vừa lên tiếng nói.
Cả hai đạp xe và nhanh chóng đi theo Dương Phóng.
Nhưng Dương Phóng đã nhanh chóng lao vào sâu trong khu rừng rậm rạp.
Người đàn ông trọc đầu và bạn của mình đạp xe đạp là không cách nào đạp tới, vì vậy họ nhanh chóng xuống xe và nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng cứ một mực đuổi theo thì bóng dáng của Dương Phóng cũng đã hoàn toàn biến mất.
Người đàn ông đầu trọc lập tức giẫm chân đập tay.
"Đáng tiếc, tiểu tử này quả thực là một tên quái thai, nhảy liên tục lâu như vậy giống như không mệt mỏi chút nào, nếu như đi đá tiền đạo thì còn đến đâu!"
"Loại người này trong số mấy ngàn vạn người cũng chưa chắc có được một người."
Người đàn ông bên cạnh nói.
"Còn may đã quay hình lại, lần sau gặp được hắn, nói cái gì cũng phải giữ hắn lại!"
Người đàn ông trung niên nhìn về phía điện thoại lần nữa.
. . .
Ở một đường núi khác.
Dương Phóng nhanh chóng chạy ra ngoài, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may không bị đuổi kịp.
Đá bóng?
Đang nói về cái gì vậy cha!
Dương Phóng không tiếp tục ở lại lâu thêm nữa, một đường chạy nhanh, chẳng mấy chốc đã chạy trở về tới nhà.
Sau đó hắn thành thành thật thật tu luyện Lôi âm Hô Hấp pháp và Kim Thân quyết ở trong nhà.
Thời gian trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đường.
Trong nháy mắt, nhoáng cái một tuần đã trôi qua.
Trong khoảng thời gian đó không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
Mỗi ngày chính là ăn cơm, tu luyện, giải quyết nỗi buồn, thời gian không có gì khác biệt so với người bình thường của Long quốc.
Điều duy nhất làm cho Dương Phóng cảm thấy ngạc nhiên là diễn đàn của các tổ chức quốc tế.
Trong vài ngày qua, những người trong nhóm đã gửi ảnh chụp màn hình từ trong diễn đàn ra gửi vào trong nhóm, gây ra náo động.
Một câu!
Tổ chức Thiên Thần đã hoàn toàn trở nên nổi tiếng trên trường quốc tế.
Ngoài việc đứng đầu trên các chủ đề ở diễn đàn ra, trong những chủ đề còn lại, mười cái cũng có sáu cái đều đang thảo luận về chuyện của tổ chức Thiên Thần.
Một số người thậm chí còn đặc biệt chế thành phim hoạt hình, được rất nhiều người đăng lại (Re up).
Bên trong phim hoạt hình này vẽ mỗi một tên thành viên của tổ chức Thiên Thần, phong cách vẽ tối tăm và cực kỳ lạnh lùng, đã thu hút rất nhiều người hâm mộ ở nước ngoài.
Điều này trực tiếp nằm ngoài dự đoán của Dương Phóng.
Và còn một điều nữa khiến Dương Phóng thở phào nhẹ nhõm!
Đó chính là bên phía tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế đã hủy bỏ lệnh truy nã.
Đúng vậy.
Tin tức trong nhóm nói, cuộc ám sát đối với tổ chức Thiên Thần trong diễn đàn đã chính thức dừng lại.
Tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế không còn muốn tiếp tục là kẻ địch với tổ chức Thiên Thần.
Có điều dù đã tạm dừng lại nhưng tất cả các nhóm khác trong diễn đàn vẫn chưa chịu dừng lại.
Dương Phóng lật giở hồ sơ của các nhóm đó, đọc một hồi rồi bỏ qua.
Hầu hết các nhóm đều không ở Bạch Trạch vực.
Đã không ở Bạch Trạch vực, kêu gào thế nào đi nữa thì cũng có ích lợi gì đây?
Hắn không thèm quan tâm tới, tiếp tục tu luyện ở trong phòng.
...
Năm ngày sau.
Tòa nhà tài chính thành phố Nam.
Dương Phóng và một nhóm 'người cũ' lại được gọi đến một cuộc họp.
Đối diện với bức tường kính trong suốt là một căn phòng nhỏ.
Trong phòng, đột nhiên có Nhậm Quân, Thạch Tỉnh Nghiêm, Từ Khai, ba vị tổng phụ trách đứng ở đó.
Phân biệt đối ứng là thành phố Nam, Ma Đô và Kinh Sư.
Vào lúc này, bọn họ đang khoanh tay đứng nhìn những người trong phòng qua bức tường kính trong suốt.
Một lợi thế của loại tường kính này là những người bên ngoài bức tường có thể nhìn thấy những gì đang diễn ra ở bên trong bức tường, nhưng những người bên trong bức tường lại không thể nhìn thấy những gì đang diễn ra ở bên ngoài bức tường.
Cho nên, Dương Phóng và những người khác không biết rằng có sáu con mắt đang lặng lẽ theo dõi họ ở phòng bên cạnh.
"Đây là những người còn sống sót sau khi xuyên không đến Bạch Trạch vực, hàng bên cạnh họ là những người bị mắc kẹt ở Bạch Lạc thành!"
Nhậm Quân dùng ngón tay chỉ, bắt đầu giới thiệu.
Để cho tiện phân chia, lần này hắn đặc biệt để cho người ở Bạch Lạc thành và người đang ở Bạch Trạch vực tách ra ngồi ở khu vực khác nhau.
Bằng cách này, nó cũng dễ dàng hơn để điều tra.
Chỉ thấy có tổng cộng mười ba người còn sống sót ở bên trong Bạch Trạch vực, và có tới bảy người trong số đó đã bị tách khỏi họ.
"Sáu người bên cạnh ngươi đã điều tra kỹ càng chưa?"
Thạch Tỉnh Nghiêm tổng phụ trách khu vực Ma Đô mở miệng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận