Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 756 - Không biết lúc nào thì tâm trạng của tiền bối mới tốt?



Chương 756 - Không biết lúc nào thì tâm trạng của tiền bối mới tốt?




Ba người vội vàng dập đầu, vô cùng cảm kích, sau đó nhanh chóng đứng lên, vội vàng liều lĩnh trèo tường rời đi, cũng không dám ở lại thêm một chút nào.
Dương Phóng không thể không khẽ lắc đầu.
Ở vào trong hoàng thành, đã một tháng chưa từng giết người.
Không muốn bởi vậy mà phá giới.
Tuy nhiên!
Vạn Độc kinh này quả nhiên là dễ dùng.
Trong đó có đủ loại kịch độc, đối phó dạng tiểu lâu la như thế này, xem như thật không khác gì so với yêu thuật, không làm ra bất kỳ ầm ĩ nào lại có thể hạ gục tất cả bọn họ.
Đáng tiếc duy nhất là Vạn Độc kinh đã không còn đủ để đối phó cao thủ Thánh Linh cảnh
"Độc tông ..."
Dương Phóng thầm nghĩ.
Không biết bên trong Độc tông này có loại phương pháp nào hay không.
Mở cửa sổ ra, một sợi chân khí lao ra ngoài, cuốn toàn bộ tiền tài và Hồng Ngọc Mễ chủng trên mặt đất tới, rơi vào trong phòng.
···
Sáng sớm hôm sau.
Dương Phóng đổi một bộ trường bào mới tinh, ăn sáng, bước chân bước ra, bước về phía phương hướng nơi xa.
Thời điểm đi ngang qua nơi ở của Vương Quyền, không thể không nao nao, đưa ánh mắt nhìn lại.
Chỉ thấy ở trước nhà Vương Quyền người chủ cho thuê nhà đột nhiên xuất hiện đông đảo bộ khoái.
Người dân bao vây xung quanh, đang bàn tán sôi nổi.
Dương Phóng lắng nghe cẩn thận và nhanh chóng hiểu ra.
Vương Quyền bị kẻ thù tới trả thù vào tối hôm qua rồi, trông mặt mũi hắn chắc cũng không nặng lắm?
Nguyên tắc ôm thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, vẫn là cất bước rời đi.
Sơn trang ngoài thành.
Thân thể Dương Phóng cuối cùng cũng xuất hiện ở đây, giơ bàn tay lên, nhẹ nhàng gõ vang cổng gỗ trước mặt.
Không bao lâu sau, cổng gỗ mở ra.
Một tên sai vặt nhìn thoáng qua Dương Phóng rồi hỏi: "Mời trở về đi, lão gia nhà ta gần đây tâm trạng không tốt, không muốn gặp khách."
Hắn lập tức đóng cổng lại.
Dương Phóng vươn tay ra một cái, một phát giữ được cửa phòng, làm cho khó mà đóng lại, lộ ra nụ cười mỉm: "Làm phiền thông báo, ta là người quen giới thiệu."
Hắn lấy ra một viên ngọc bội màu tím sẫm đưa cho đối phương.
Đối phương nhướng mày, vẫn là nhận lấy ngọc bội, nói: "Vậy ngươi chờ đó."
Hắn đóng cổng gỗ lại, quay người rời đi.
Dương Phóng lặng lẽ chờ đợi ở ngoài cổng.
Không bao lâu sau, cổng gõ lại mở ra lần nữa.
Người sai vặt kia đưa một tấm lệnh bài giao cho Dương Phóng, mở miệng nói ra: "Mời vào đi, lão gia nhà ta đã chờ ở đại điện."
"Đa tạ."
Dương Phóng mỉm cười, tiến vào sân.
Ở dưới sự dẫn đường của người sai vặt kia, bảy rẽ tám ngoặt, chẳng mấy chốc đã tiến vào bên trong một chỗ đại điện rộng rãi.
Trong đại điện.
Một lão giả hơn sáu mươi tuổi, trên người mặc áo bào sọc đỏ đen, cằm để râu, khuôn mặt nhăn nheo, lặng lẽ ngồi trên ghế chủ.
Một đôi mắt tam giác lạnh lùng liếc nhìn về phía Dương Phóng, thuận tay vung lên, cho sai vặt lui, nói với giọng nói lạnh lùng: "Ngươi là người nào của Chu Uyên? Từ chuyện lần trước, Chu Uyên còn chưa chết? Tại sao hắn không tự mình xuống đây?"
Dương Phóng nao nao, chắp tay mỉm cười: "Chu quốc sư và tại hạ là bạn cũ, giới thiệu tại hạ đến đây để luyện đan."
"Hừ, bạn cũ?"
Lão giả hừ lạnh, giống như căn bản không tin, nói: "Để cho ta luyện đan cũng không phải là không thể, nhưng lão phu hiện tại tâm trạng không tốt, ngươi trước hết chờ đó, chờ tâm trạng của lão phu tốt lên thì sẽ luyện chế cho ngươi."
"Vậy không biết lúc nào thì tâm trạng của tiền bối mới tốt?"
Dương Phóng hỏi.
"Không biết."
Lão giả nặng nề nói.
Dương Phóng nhướng mày.
Được a, thế này sao lại là tâm trạng không tốt!
Đây rõ ràng giống như ăn thuốc nổ vậy!
Lúc tới, Chu Uyên nói tính tình của vị Đan sư này rất cổ quái, không dễ ở chung, bảo mình cần phải nhẫn nại nhiều hơn, hiện tại xem ra, quả thật như thế.
Hắn cũng không còn gì để nói.
Đã không thể luyện đan, vậy hắn để cho mình vào để làm gì?
Trong lúc nhất thời, bầu không khí có hơi lúng túng.
Dương Phóng đi cũng không được, ở cũng không xong, cuối cùng lập tức không khách khí chút nào ngồi xuống ghế, bưng một chén nước trà trên bàn lên, bắt đầu tự mình nhấp một ngụm.
Lão giả lại hừ lạnh lần nữa, giống như không hài lòng với sự vô lễ của Dương Phóng.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua.
Hai người một mực lặng lẽ ngồi ở chỗ này, ai cũng không nói gì.
Bầu không khí lộ ra lúng túng tới cực điểm.
Nửa canh giờ sau.
Một quản gia từ bên ngoài nhanh chóng đi tới, cầm trong tay tờ giấy, bối rối nói ra: "Lão gia, Thanh Vân kiếm khách cũng đã từ bỏ ..."
Hắn đột nhiên ý thức được có người, vội vàng ngậm miệng không nói, đi tới gần lão giả kia, đưa tờ giấy cầm trong tay cho lão giả.
Lão giả nhận lấy tờ giấy, ánh mắt quét tới lập tức sầm mặt lại, giống như đang nghiến răng nghiến lợi vậy.
Dương Phóng khẽ cau mày, nhìn về phía lão giả, trong lòng đầy vẻ hoài nghi.
Chỉ thấy sắc mặt lão giả càng ngày càng khó coi, lộ ra mấy phần xanh xám, đến cuối cùng lập tức hung hăng vỗ vào bàn một cái đứng dậy rời đi.
"Tiền bối, có lẽ ta có thể giúp được việc gì đó."
Dương Phóng đột nhiên mở miệng nói.
Vì có thể để cho đối phương nhanh chóng luyện đan, hiện tại hắn không còn cách nào khác.
"Ngươi?"
Bước chân của lão giả dừng lại, xoay người nhìn về phía Dương Phóng, trên mặt nở nụ cười lạnh, nói: "Ngay cả cao thủ Thánh Linh cảnh cũng thất bại, ngươi tính là gì?"
"Cao thủ Thánh Linh cảnh cũng có mạnh có yếu, ta cũng là Thánh Linh, sao không để cho ta thử một chút?"
Dương Phóng nói với giọng điệu bình tĩnh.
"Ngươi cũng là Thánh Linh cảnh?"
Lão giả lộ ra vẻ giật mình, lập tức nhìn thẳng vào Dương Phóng, khó có thể tin.
Thánh Linh cảnh còn trẻ như vậy!
P/S: Ta thích nào ... chương 5 ... truyện hay vãi cả chưởng, mọi người đẩy Kim Phiếu giúp với á, đứng top 2 truyện VIP nhiều người đọc, đứng trên cả top 1 Thánh bảng mà lại đứng thứ 12 trên Thánh bảng, siêu thật =))



Bạn cần đăng nhập để bình luận