Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 295: Chết rồi, tất cả đều đã chết rồi?

Bên ngoài cửa chính của Tổng Binh phủ.
Từ trưởng lão chạy từ đằng xa đến, tốc độ nhanh chóng.
Bỗng nhiên, chân hắn khựng lại, lông tơ dựng đứng lên lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy ở trong Tổng Binh phủ là một mảnh hỗn loạn, công trình kiến trúc sụp đổ, mùi máu tanh nồng nặc.
Khắp nơi đều là thi thể, lít nha lít nhít.
Như là Tu La Địa Ngục.
"Làm sao có thể?"
Từ trưởng lão nghẹn ngào kêu lên.
Đây đều là Vương Văn Uyên làm ra sao?
Đột nhiên hai mắt của hắn hơi híp lại, hắn để ý tới một đám người từ trong Tổng Binh phủ lao ra, toàn thân đều là máu tươi, thân thể lảo đảo, từng người đều có khí tức suy yếu, quần áo rách tả tơi, trên người khắp nơi đều là những vết sẹo đang bỏ chạy về phía một con hẻm.
Thân thể hắn nhoáng một cái lập tức ngăn cản đám người Trình Thiên Dã lại.
"Ta hỏi các ngươi, nơi này có chuyện gì xảy ra?"
Từ trưởng lão mở miệng quát, ánh mắt như điện.
Đám người Nhậm Quân, Trình Thiên Dã tất cả đều bị tiếng quát của Từ trưởng lão làm cho giật nảy mình, vội vàng dừng lại.
"Tiền bối là ai?"
Nhậm Quân thất kinh hỏi.
Ba!
Từ trưởng lão vung bàn tay lên tát vào trên mặt của Nhậm Quân, quấy bay thân thể Nhậm Quân.
"Sư Linh Vận ở đâu?"
Từ trưởng lão tiếp tục quát hỏi.
Đám người Trình Thiên Dã biến sắc, vội vàng nhanh chóng đỡ Nhậm Quân dậy.
"Tiền bối từ từ đã, chúng ta cũng không nhìn thấy, tất cả người của Tổng Binh phủ đều chết rồi, chúng ta là trốn ra từ trong phòng giam của Tổng Binh phủ!"
Trình Thiên Dã nói.
Tất cả đều chết rồi?
Từ trưởng lão trong lòng giật mình, càng không dám tin.
Sư Linh Vận chỉ tới sớm hơn so với hắn một lúc, làm sao lại chết rồi?
Hắn nhìn về phía cửa lớn của Tổng Binh phủ, sắc mặt biến ảo, cắn răng một cái vẫn là nhanh chóng lao về phía đó.
"Đi, đi mau!"
Trình Thiên Dã thúc giục mọi người, nhanh chóng rời đi.
Lão giả vừa mới kia trông cũng không phải loại dễ chọc.
Bọn họ không dám ở lại quá lâu, chỉ sợ sẽ gặp phải cảnh giận chó đánh mèo.
. . .
Trong bóng tối dày đặc.
Nhậm Quân, Trình Thiên Dã và một đám người Lam tinh, nhanh chóng chạy trốn, không dám quay đầu lại.
Thật khó để tưởng tượng những gì đã xảy ra bên ngoài trong những ngày gần đây, bên ngoài đến cùng đã có chuyện gì xảy ra.
"Nhậm đội trưởng!"
Đột nhiên, đằng trước truyền đến tiếng gọi mừng rỡ.
Trần Thi Nghiên một mặt mừng rỡ, nàng ta nhận thấy dấu vết của đám người Nhậm Quân nên nhanh chóng chạy tới.
Từ lúc xảy ra bạo động vào buổi chiều tối ngày hôm nay, nàng ta cũng đã cảm nhận được bầu không khí trong thành có gì đó không đúng, sau khi suy nghĩ liên tục vẫn là lặng lẽ chạy tới gần.
Để nàng ta không ngờ tới là nàng ta thực sự đã nhìn thấy được Nhậm Quân, Trình Thiên Dã và những người khác.
"Thi Nghiên!"
Đám người Nhậm Quân, Trình Thiên Dã đều sáng mắt lên, vội vàng nhanh chóng chạy tới.
"Các ngươi sao rồi?"
Trần Thi Nghiên vội vàng hỏi.
"Bây giờ chúng ta còn chưa chết, là một người mặc giáp rất lớn đã cứu chúng ta."
Trình Thiên Dã lập tức trả lời, "Đúng rồi, người ở Tổng Binh phủ đã chết hết."
"Người mặc giáp?"
Trần Thi Nghiên vẻ mặt giật mình.
"Đúng vậy, người mặc giáp đó ngươi biết sao, hắn giống như cũng là người xuyên không, bằng không hắn sẽ không đi cứu chúng ta!"
Nhậm Quân nói.
"Ta chỉ liên lạc với Tần Quảng Vương, Tần Quảng Vương nói sẽ thăm dò tình báo giúp ta ..."
Sắc mặt Trần Thi Nghiên biến ảo.
"Vậy thì không sai, là bọn họ, chắc chắn là bọn họ!"
Nhậm Quân nói với giọng điệu vội vàng, "Chúng ta bị giam giữ ở trong Tổng Binh phủ, trước đó rõ ràng nghe được tiếng Lôi âm, loại Lôi âm này chỉ có Hành Giả Võ Tòng mới có, tổ chức của bọn họ hành động!"
"Ý của ngươi cái người mặc giáp kia cũng là một thành viên của tổ chức bọn họ?"
Trần Thi Nghiên giật mình nói.
"Đúng vậy, chắc chắn không sai được!"
Nhậm Quân gật đầu.
Lại thêm một thành viên đáng sợ!
"Nhâm đội trưởng, Thi Nghiên, chúng ta không nên ở lại chỗ này quá lâu, đi nhanh đi, chạy trước rồi nói sau!"
Trình Thiên Dã thúc giục mọi người, lo lắng sẽ lại gặp phải những biến cố khác nữa.
"Đi!"
Một đám người mang theo những vết thương trên người, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
. . .
Ở một phương hướng khác.
Thân thể Dương Phóng lảo đảo, hoàn cảnh trước mặt đã biến thành màu đen, đanh lao nhanh trên đường.
Khí thế vốn khổng lồ đáng sợ đang giảm xuống mà không cách nào kiểm soát được.
Ngay sau đó toàn thân cũng bắt đầu truyền tới cơn đau nhức kịch liệt.
"Nguy rồi, khoảng thời gian của Bạo Khí quyết sắp tới!"
Dương Phóng cắn đầu lưỡi một cái, cố gắng làm cho đầu óc mình tỉnh táo lại, bắt đầu tăng thêm tốc độ.
Vào lúc này, khí tức hung hãn trên người hắn đang nhanh chóng suy giảm.
Giống như con đập xả nước lũ trên sông.
Từ đang là Thập phẩm đỉnh phong nhanh chóng giảm xuống còn Thập phẩm trung kỳ, sau đó trở thành Thập phẩm sơ kỳ ...
Hoàn cảnh trước mắt của Dương Phóng lại bắt đầu biến thành màu đen, toàn thân trên dưới truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt, ngay cả bộ giáp mặc trên người cũng trở nên nặng nề một cách khác thường.
Hắn cố gắng hết sức để duy trì chút tỉnh táo cuối cùng và chạy trốn về phía nơi ở trước đó.
. . .
Nửa canh giờ sau.
Xung quan Tổng Binh phủ.
Từ trưởng lão một mặt hoảng sợ, nhấc lấy thi thể Vương Văn Uyên từ dưới đất lên, trong lòng vẫn không thể nào tin được.
Đầu tiên là hắn phát hiện ra thi thể của Sư Linh Vận.
Sau đó thì nhìn thấy được thi thể của Hứa Như Thiên.
Sau đó lại phát hiện thi thể của Vương Văn Uyên.
Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?
"Chết rồi, tất cả đều đã chết rồi?"
Toàn thân Từ trưởng lão lạnh như băng, chỉ cảm thấy toàn thân truyền đến một cỗ mát lạnh không ngừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận