Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 385: Bản đồ cơ duyên?

Những người còn lại bên cạnh tất cả cũng đều sụp đổ, từng tên sợ hãi vô cùng run như cầy sấy.
Tất cả trưởng lão Thập phẩm ở bên cạnh bọn họ đều đã chết cả rồi.
Quái vật!
Gia hỏa này căn bản chính là quái vật!
Sớm biết như vậy, bọn họ không nên trêu chọc vào đối phương.
"Nhanh ngăn hắn lại!"
Công tử trẻ tuổi hoảng sợ kêu to.
Bản thân hắn cũng có tu vi Cửu phẩm đỉnh phong, nhưng vào lúc này lại hoàn toàn kinh hồn bạt vía.
Ầm! Ầm! Ầm!
Dương Phóng bước ra từng bước một, bàn tay tát ra, một chưởng một tên giống như đập chết một con muỗi vậy.
Lực lượng vừa nhanh vừa mạnh.
Những người bị hắn tát phải đều phọt máu tươi, xương cốt gãy vụn, hung hăng bay đập ra ngoài.
"Giá!"
Công tử trẻ tuổi nhanh chóng leo lên trên lưng ngựa, vội vàng vung roi ngựa, phát ra tiếng hí dài, chạy trốn như điên về phía bên trong bóng tối nơi xa.
Ngay vào lúc hắn vừa mới lao ra không được bao xa, đột nhiên, tuấn mã dưới mông phát ra tiếng hí dài, lập tức mất khống chế ngã xuống đất, phịch một tiếng hất tung thân thể của hắn xuống.
Tuấn mã miệng mũi chảy máu, bốn chân run rẩy, bỏ mạng chết thảm.
Công tử trẻ tuổi cũng lộ ra vẻ thống khổ, thất khiếu chảy máu, nằm trên mặt đất, cố gắng giãy giụa, chỉ cảm thấy kinh mạch toàn thân đang liên tục truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt, toàn bộ thân hình giống như đang bị lửa hừng hực thiêu đốt vậy.
"Dừng tay ... ta có chuyện muốn nói ... Ta là Huyền Hải bang ..."
Công tử trẻ tuổi sợ hãi mở miệng.
Keng!
Dương Phóng rút Kim Xà kiếm bên hông ra, một luồng ánh sáng vàng óng ánh sáng choang hiện lên, giống như tia chớp, đảo qua cái cổ của công tử trẻ tuổi, phốc phốc một cái, máu tươi bắn tung tóe, cái đầu bay lên.
Dương Phóng không nói một lời, thu hồi trường kiếm lại đi về phía công tử trẻ tuổi, lục soát ở trên người của hắn.
Một lát sau tìm được một túi tiền, được hắn nhét vào trong bao.
Sau đó Dương Phóng lại giống như trước đó, lần lượt lục lọi trên thi thể của những người khác.
Trong miếu hoang đổ nát.
Bóng người hai nam một nữ đang run lẩy bẩy, lạnh cả sống lưng, một mặt hoàng sợ nhìn thấy tất cả.
Kẻ sát nhân cuồng!
Đây quả nhiên là kẻ sát nhân cuồng!
Bọn họ bị một màn khủng bố vừa rồi chấn nhiếp tới nói không nên lời, chỉ cảm thấy ngay cả tiếng hơi thở giống như cũng trở nên dư thừa, muốn nín thở lại, không muốn phát ra dù chỉ là một chút động tĩnh nhỏ.
Nhưng chẳng mấy chốc, một thiếu nữ trong đó tên là Giang Nhi, khó khăn thở dốc một tiếng, vội vàng mở miệng hô: "Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối, tiểu nữ tử không thể báo đáp, nguyện ý dâng ra một tấm bản đồ cơ duyên, tặng cho tiền bối!"
Nàng ta lập tức quỳ một chân trên đất, từ trong ngực lấy ra một bản da thú cổ xưa đưa ra.
Khí tức trước mắt quá ngột ngạt.
Đối phương lúc nào cũng có thể đưa bọn họ vào chỗ chết.
Nàng ta không chịu nổi.
Không cần biết sau đó đối phương có thể giết bọn họ hay không, nàng cũng phải cố gắng tranh thủ để sống sót.
Mà dâng bản đồ ra, chủ động lấy lòng là chìa khóa duy nhất để họ có thể còn được sống tiếp hay không.
Hai người đàn ông bên cạnh biến sắc, vội vàng nhìn về phía thiếu nữ.
Nhưng chẳng mấy chốc miệng bọn họ ngập ngừng, vẫn là không nói ra bất kỳ lời nói nào.
Dương Phóng đang lục soát lần lượt thi thể, nhướng mày, quả nhiên được thiếu nữ đả động, chậm rãi quay người lại, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ, nói: "Bản đồ cơ duyên? Cơ duyên gì?"
"Nghe nói là động phủ của một vị hiền giả thượng cổ để lại, trong đó rất có thể ẩn chứa võ công bí tịch và những tài phú khác mà vị tiên hiền kia để lại."
Thiếu nữ vội vàng nói.
"Ồ?"
Vẻ mặt Dương Phóng khẽ động, vươn người đứng dậy, thân hình khôi ngô cao lớn bước từng bước về phía thiếu nữ, xòe bàn tay ra, nhận lấy bản đồ từ trong tay thiếu nữ, ánh mắt quan sát cẩn thận.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng đằng sau lưng thiếu nữ, mở miệng nói: "Tiền bối, bản đồ ngài giữ lại xem từ từ, chúng ta có thể đi được chưa?"
Dương Phóng không nói một lời, tiếp tục quan sát bản đồ.
Thiếu nữ chậm rãi đứng dậy, lui về phía sau, vội vàng thúc giục hai nam tử bên cạnh, muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng đột nhiên giọng nói của Dương Phóng lại vang lên lần nữa.
"Chờ một chút!"
Thân thể thiếu nữ khựng lại, trên khuôn mặt xinh trắng bệch, chân run run, quay đầu nhìn về phía Dương Phóng lần nữa.
Hai người đàn ông bên cạnh thì rùng mình âm thầm kêu khổ, hận không thể lập tức nhấc thiếu nữ này lên mà bỏ chạy.
Vào lúc này hắn gọi ngươi mà ngươi còn dừng lại làm cái gì, dừng lại nhỡ đâu hắn đổi ý thì nên làm thế nào cho phải.
"Tiền bối. . ."
Thiếu nữ lo lắng nhìn về phía Dương Phóng.
"Ăn thứ này vào rồi lại đi, trong không khí có độc!"
Dương Phóng nói với giọng khàn khàn, từ trên người sờ soạng ra ba viên đan dược, ném tới.
Thiếu nữ lập tức bắt được ba viên đan dược, trong lòng chấn kinh, khó có thể tin mà nhìn về phía Dương Phóng.
Không khí có độc?
Bọn họ bị dính độc rồi?
Ba người gần như hoài nghi Dương Phóng đây là đang cố ý lừa bọn họ, nhưng nghĩ đến thực lực kinh khủng mà Dương Phóng vừa mới thể hiện ra dường như người này cũng không cần thiết phải lừa bọn họ.
Lấy thực lực của người này kinh khủng đến như thế, muốn giết chết bọn họ chẳng qua chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, căn bản không cần lừa cho bọn họ ăn kịch độc.
Nghĩ đến đây, ba người lập tức chai đan dược, vẫn là nuốt vào.
"Đa tạ tiền bối, chúng ta cáo từ!"
Thiếu nữ chắp tay, vội vàng xoay người chạy trốn.
Hai người đàn ông bên cạnh cũng ôm quyền thật chặt, sau đó nhanh chóng đi theo sau lưng của thiếu nữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận