Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 136: Hai vị đội trưởng đều đã chết!

Tại thành phố Phương.
Cục cảnh sát Xương Bắc khu.
Trình Thiên Dã đầu óc choáng váng, hô hấp khó khăn, giống như đang vùng vẫy ở bên trong mực nước biển sâu vậy, thật vất vả mới đưa được đầu nhô lên khỏi mặt biển, cuối cùng mới tỉnh táo lại hoàn toàn, không thể không lập tức ngồi dậy, thở hổn hà hổn hển một cách nặng nề.
"Cuối cùng cũng đã trở về rồi!"
Thình Thiên Dã thì thào một mình.
Mặc dù thế giới xa lạ bên kia tràn đầy kỳ ngộ, nhưng tương tự cũng ẩn chứa nhiều nguy cơ.
Ví dụ như bản thân hắn, ở bên kia mặc dù chỉ là một tên cai ngục nho nhỏ, nhưng có không ít người đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Mỗi một bước đi cần phải thận trọng, giống như đi trên một lớp băng mỏng vậy.
Cho dù là bất cứ mội ai bước ra một bước lớn thì cũng có thể sẽ bị người âm thầm xử lý.
"Đã hơn tám giờ, và có vẻ như thời gian không thay đổi."
Trình Thiên Dã cầm điện thoại di động lên, tiến hành quan sát.
Đột nhiên, điện thoại di động của hắn rung lên, tiếng chuông vang lên.
Trình Thiên Dã lộ ra vẻ nghi hoặc, lập tức dùng ngón tay cái trượt ngang đưa lên tai nghe.
"Alo, ta đây, cái gì? Quách Thiên Khiếu và Tưởng Khai đột tử rồi sao?"
Sắc mặt Trình Thiên Dã thay đổi nhanh chóng.
"Đúng vây, Trình đội trường, xin ngươi hãy đến đây càng sớm càng tốt!"
Đầu điện thoại bên kia vang lên.
Trình Thiên Dã lập tức cúp điện thoại, vội vàng từ trên giường ngồi dậy, trong đầu giống như nhấc lên một cơn sóng gió ngập trời.
Quả thực khó có thể tin được!
Nơi định cư Hắc Thiết tụ đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Vậy mà mạnh như Quách Thiên Khiếu và Tưởng Khai làm sao có thể chết?
Lần này thì nguy rồi!
Ngay cả bọn họ cũng đã chết, vậy chẳng phải nói là những người Lam tinh khác sẽ chết càng nhiều hơn sao?
Trình Thiên Dã nhặt một bộ quần áo ở trên giường mặc vào, đeo giày xong, lập tức chạy về phía phương hướng gian phòng của Quách Thiên Khiếu và Tưởng Khai.
Vì để tiện cho việc trao đổi thông tin với nhau, hắn và Quách Thiên Khiếu cùng với Tưởng Khai đều tạm thời ở lại bên trong cục cảnh sát Xương Bắc khu.
Hơn nữa cả ba người bọn họ đều được nhân viên điều dưỡng chăm sóc đặc biệt.
Một khi phát hiện bọn họ không kịp thời tỉnh lại thì đều sẽ có người tiến hành đánh thức bọn họ.
Hắn không nghĩ tới Quách Thiên Khiếu, Tưởng Khai thế mà lại chết rồi!
Trình Thiên Dã một đường chạy nhanh, chạy đến gian phòng của Quách Thiên Khiếu trước.
Thi thể Quách Thiên Khiếu nằm thẳng, không động đậy, sắc mặt tái nhợt.
Đang có một bác sĩ đang dùng hết sức để ép ngực cho hắn.
Nhưng không cần biết ép ngực như thế nào, máy theo dõi điện tâm đồ ở một bên luôn là 0.
Trình Thiên Dã chấn kinh trong lòng, lại vội vàng chạy tới gian phòng của Tưởng Khai nằm ở ngay bên cạnh, phát hiện gian phòng của Tưởng Khai cũng giống như vậy.
"Nguy rồi!"
Toàn thân Trình Thiên Dã đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, lập tức nhìn người đàn ông trung niên ở một bên và hét lên: "Nhanh liên hệ với những người khác, không, bảo bọn họ lập tức chạy tới cục cảnh sát!"
"Đã liên hệ rồi!"
Người đàn ông trung niên cũng vừa mới trở về, sắc mặt hắn cũng tái nhợt, vừa nhận được tin tức thì lập tức liên lạc với các thành viên trong nhóm.
Nhưng vào lúc này trong nhóm liên lạc, đã có rất nhiều tin nhắn được gửi tới.
Vô số tin nhắn xuất hiện một cách nhanh chóng.
"Tưởng đội trưởng chết!"
"Hai vị đội trưởng đều đã chết!"
"Không nhìn thấy khuôn mặt của hung thủ!"
. . .
Đông đảo người của Lam tinh gần như ngay khi vừa mới trở về đã lập tức thảo luận một cách điên cuồng.
Và thông tin liên lạc của người đàn ông trung niên đã được gửi đến điện thoại di động của họ.
Để ngăn chặn tình hình mở rộng, hắn lập tức tiến hành cấm gửi tin nhắn đối với tất cả các thành viên trong nhóm, và yêu cầu những người này nhanh chóng chạy tới cục cảnh sát.
Có một số việc nhất định phải nói ở trước mặt mới có thể nói được rõ ràng.
Hắn cũng giống như Trình Thiên Dã, vào lúc này trong lòng vẫn còn chấn kinh, thậm chí không thể tưởng tượng được chuyện gì đã xảy ra.
Thậm chí vào lúc này, hắn còn quên cả việc điểm danh các thành viên trong nhóm.
Theo lý thuyết, sau khi các thành viên trong nhóm trở về, không cần biết là chuyện gì đã xảy ra, việc đầu tiên là phải điểm danh, dùng cái này tới xác định xem có người nào chết hay không.
Nhưng bây giờ ở trong sự bối rối, hắn chỉ muốn cấm mọi người nhắn tin.
. . .
Bên trong một gian phòng khác.
Dương Phóng cũng đang há mồm thở hổn hà hổn hển, từ trên giường tỉnh lại.
Giống như phần lớn các thành viên trong nhóm, ở sau khi hắn tỉnh lại việc đầu tiên làm là cầm điện thoại di động lên để quan sát.
Sau khi nhận thấy trong nhóm đang thảo luận thông tin một cách điên cuồng, nội tâm của hắn cũng dần dần thả lỏng.
"Sẽ không có chuyện gì, sẽ không có người nào hoài nghi tới trên người của ta, ta chỉ là một tên chưởng quỹ nho nhỏ mà thôi, là một tay chói gà không chặt ..."
Dương Phóng tự lẩm bẩm.
Thật ra thì hắn cũng không muốn giết chết hai người Quách Thiên Khiếu và Tưởng Khai.
Nhưng ai bảo hai người đó lại khiến người Lam tinh chĩa mùi dao vào trên người hắn?
Xem như bản thân mình không hạ thủ thì hai người Lam tinh lén lút trước đó sớm muộn gì cũng sẽ ra tay với mình.
Mà bản thân mình nếu như giết hai người Lam tinh kia, đằng sau Quách Thiên Khiếu và Tưởng Khai lại sẽ bị kinh động, kể từ đó sẽ rơi vào tình huống không có điểm dừng ...
Cho nên hắn chỉ có thể ra tay trước để chiếm được lợi thế!
Đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên.
Dương Phóng lại nhìn thoáng qua tin nhắn một lần nữa.
Chỉ thấy một tin nhắn được lão Ngô thành viên quản lý trong nhóm gửi tới, yêu cầu mình lập tức chạy tới cục cảnh sát Xương Bắc khu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận