Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 503: Tuyệt đối có thể so với Siêu phẩm đệ tam quan!

Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong nháy mắt trên người hắn liên tục chịu hơn mười đòn nghiêm trọng, Lôi điện, hỏa diễm, Long trảo, đánh vào trên người của hắn, trực tiếp đánh cho thân thể của hắn rách tung tóe, ói máu kêu thảm, huyết nhục văng tung tóe.
Đến cuối cùng thân thể trực tiếp hung hăng đập vào dưới một gốc cây đại thụ.
Dương Phóng cuối cùng cũng dừng lại, vẻ mặt lạnh lùng, nhanh chân đi ra, thân hình to lớn đáng sợ giống như một con yêu thú hắc ám khổng lồ, tràn ngập sát khí và lực lượng lôi điện, một đôi ánh mắt quan sát Lý Phong, cau mày lại.
Chịu nhiều chưởng của hắn như vậy!
Quần áo trên người Lý Phong tât scar đều tổn hại, cốt nhục cũng sắp hóa thành bùn nhão.
Duy chỉ có phi phong màu máu trên người của hắn thế mà vẫn còn hoàn hảo không chút tổn hại nào.
Phốc!
Hắn trực tiếp giật áo choàng màu máu này xuống, cầm trong tay quan sát, cẩn thận sờ sờ, ánh mắt ngưng trọng.
Đây là. . .
Trong lòng Dương Phóng đột nhiên hiện ra bốn chữ, có hơi không dám tin.
Thị Huyết Phi phong!
"Ngươi ... ngươi đến cùng là ai?"
Thân thể Lý Phong mềm nhũn, xương cốt vỡ vụn, khó khăn hỏi.
Ngay cả ánh mắt cũng trở nên rã rời.
"Cha ngươi!"
Ầm!
Dương Phóng tung ra một quyền, cũng không vận dụng Long trảo, chỉ là một quyền đơn giản, trực tiếp đấm vào trên mặt Lý Phong.
Mặt đất rung chuyển, lực lượng bành trướng.
Toàn bộ phần đầu của Lý Phong trong nháy mắt chia năm xẻ bảy.
Chết không thể chết lại.
Dương Phóng nhanh chóng ép Long trảo ra, thu vào trong nhẫn trữ vật, vẻ mặt lạnh lùng, lấy Hóa Thi thủy ra, bắt đầu hóa thi.
Thế giới bên này có nhiều thủ đoạn tà môn, đã để hắn căn bản không dám bại lộ thân phận một cách tùy tiện.
Cho dù đối với người đã chết thì cũng không muốn để lộ.
. . .
Trong rừng.
Dương Phóng cầm chiếc áo choàng màu máu và quan sát cẩn thận, nhưng hắn vẫn còn không thể nào tin được.
Đây quả thật là Thị Huyết Phi phong sao?
Nhưng có được không khỏi cũng quá dễ dàng đi.
Nhưng nếu như không phải Thị Huyết Phi phong vậy sẽ là cái gì?
Dương Phóng trực tiếp khoác chiếc áo choàng đỏ tươi như máu này lên lưng, buộc cẩn thận và lặng lẽ cảm nhận nó.
Một lát sau.
Hai mắt lóe lên.
Có trận văn!
Sau khi khoác lên trên người, rõ ràng cảm nhận được bên trong chiếc áo choàng màu máu này dường như có một loại trận pháp vô hình đang vận chuyển không ngừng.
Hắn thử nghiệm đưa chân khí vào bên trong phi phong, lập tức một loại cảm giác nhẹ nhàng trực tiếp truyền ra từ thân thể của hắn.
Sưu!
Dương Phóng giẫm mạnh chân một cái, thân thể lập tức biến mất, giống như là dịch chuyển tức thời vậy, chưa cần chớp mắt lập tức đã xuất hiện ở bên ngoài mấy chục thước.
Thân thể của hắn dừng lại lần nữa, trong lòng ngạc nhiên.
"Thật nhanh!"
Hắn đột nhiên quay đầu lại và nhìn về nơi mà hắn vừa đứng trước đó.
Loại tốc độ này quả thực biến thái.
Tuyệt đối có thể so với Siêu phẩm đệ tam quan!
Sưu sưu sưu sưu!
Thân hình Dương Phóng nhoáng lên một cái, tốc độ cực nhanh, giống như tia chớp.
Đi qua đi lại một lúc lâu hắn mới dừng lại lần nữa.
"Không thể tưởng tượng nổi."
Trong lòng Dương Phóng cuộn trào mãnh liệt.
Phi phong màu máu này thực sự có khả năng nghịch thiên!
Hơn nữa!
Ánh mắt Dương Phóng quét qua bộ giáp màu đen và phi phòng màu máu, trong mắt lóe lên, dần dần nở ra nụ cười nồng đậm.
Phi phong và bộ giáp đen giống như vô cùng hợp nhau!
Cả hai giống như một thể!
"Ha ha ha. . ."
Hắn ngửa mặt lên trời cười to lên ở trong rừng, âm thanh chấn động, cuộn trào bành trướng.
. . .
Thời gian không lâu sau.
Dương Phóng xuất hiện lần nữa ở chỗ ba chiếc xe ngựa trước đó, vội vàng điều khiển ba chiếc xe ngựa, chạy về phía nơi xa.
Về phần hai người Bạch Cảnh Nguyên và Ngô Khải, mặc dù bản thân bị trọng thương, nhưng tổn thương không đến nỗi chết.
Sau khi bọn họ trở về thế nhưng là có thể tự điều trị, bản thân mình không cần thiết phải đến trước người bọn họ khoe khoang.
Đặc biệt là bên cạnh bọn họ còn có bảy tám tên thành viên tinh anh của Thanh Long hội.
Những thành viên đó thế nhưng là không biết nội tình chân chính của mình, vẫn là ít xuất hiện trước mặt bọn họ cho thỏa đáng, tránh cho sau này bọn họ lỡ mồm nói ra.
Bánh xe nhấp nhô, vang vọng trong đêm tối.
Mặt nạ da người trên mặt Dương Phóng sớm đã đổi thành Tiêu Phóng.
Một đường dọc theo đánh giấu trước đó, tiến về phía Dạ Thần sơn.
. . .
Sáng sớm hôm sau.
Dạ Thần sơn, sương trắng mông lung.
Bao phủ bốn phía.
Dương Phóng một đường đánh xe ngựa, ánh mắt nhìn về phía sương mù xung quanh, trong lòng suy tư.
Những sương mù này nếu như có thể lợi dụng thật tốt thì chưa chắc không phải lợi khí giết người.
Đặc biệt nếu như bày pháp trận ở bên trong những sương mù này hoặc là trộn lẫn vào chất kịch độc.
Tuy nhiên!
Phương diện trận pháp hắn lại không hiểu.
"Ô ô ô ... cha a, hài nhi bất hiếu!"
"Muội muội, là ta hại các ngươi!"
"Vân Ưng viện, ta muốn liều mạng với các ngươi."
. . .
Từng tiếng kêu là khóc lóc thê thảm truyền đến từ sâu trong sương mù phía trước.
Nằm lăn ra đất mà khóc than trời.
Vô cùng bi thống.
Giống như đang có lượng lớn đệ tử ôm đầu khóc rống.
Dương Phóng nhướng mày, đột nhiên có loại dự cảm không tốt, lập tức đánh xe ngựa nhanh chóng lao về phía trước.
Ba chiếc xe ngựa lao nhanh trên đường.
Cuối cùng đi tới chỗ phế tích của Dạ Thần giáo trước đó.
Mấy ngày trôi qua, các nơi tại phế tích đã được dựng lên rất nhiều gian nhà gỗ và hàng rào, một mảng lớn các phế tích đã được thu dọn sạch sẽ, trên quảng trường trống trải, đang có rất nhiều đệ tử Thần Vũ tông may mắn còn sống sót, mặt đầy nước mắt, khóc lóc thảm thiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận