Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 341: Vậy lần này chuẩn bị đối phó với nhà nào?

Điều này làm cho Chu Võ, Lý Phong và những người khác căn bản không kịp nghĩ nhiều, vội vàng nhanh chóng xin gia nhập, sợ chậm mà bỏ qua thời cơ tuyệt hảo.
Nhiệm vụ lần này là để bọn họ tiến về hỗ trợ hai nơi cứ điểm ở Nam Sơn thành, Thái Hưng thành.
Trước đây không lâu, tổng bộ Diệt Tà minh mới điều tới một số cao thủ, đã bí mật tiến vào đống quân ở Nam Sơn thành và Thái Hưng thành, nhưng vào thời điểm tới gặp phải yêu thú tập kích, nhân số tổn thất nặng nề, cho nên rất cần bổ sung người.
Tất cả mọi người ý thức được đây là một cơ hội lập công khó có được.
Nếu như biểu hiện tốt một chút, sau này nói không chừng sẽ trở thành nhân vật cấp nguyên lão bên trong cứ điểm.
Mà ở trước bọn họ sớm đã có hơn mười vị trưởng lão dần đầu chạy tới hai nơi.
"Đáng tiếc những người còn lại thực lực quá thấp, không cách nào mang theo, bằng không nói cái gì ta cũng phải để cho bọn họ ra ngoài mở mang tầm mắt."
Lý Lãng cười nói.
Lần này bọn họ có tổng cộng 21 vị cảnh sát hình sự quốc tế tham gia vào nhiệm vụ lần này.
Cộng thêm Chu Võ, Lý Phong và 12 người xuyên không Long quốc.
Mục tiêu chính là Nam Sơn thành cách xa mấy ngàn dặm.
"Sau khi đến nơi, còn xin Lý chấp sự chỉ giáo nhiều hơn, vinh hoa phú quý của các huynh đệ sau này xem như toàn bộ trông cậy vào Lý chấp sự."
Chu Võ cười ha ha nói.
"Dễ nói dễ nói."
Lý Lãng nở ra nụ cười tươi nói: "Đúng rồi, nếu như sau này bên phía Nhậm huynh đệ truy cứu tới, các ngươi đã nghĩ ra nên ứng phó như thế nào chưa?"
Đám người Chu Võ đi ra lần này là họ hoàn toàn không thảo luận với đám người Nhậm Quân, họ vội vàng chạy ra ngoài.
"Chuyện này Lý chấp sự yên tâm đi, chúng ta tự có biện pháp."
Lý Phong mỉm cười: "Hơn nữa, lần trước chúng ta sớm đã bày tỏ tâm tư, Nhậm đội trưởng chắc chắn có thể hiểu được."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Lý Lãng cười ha ha.
Những cảnh sát hình sự quốc tế khác ở bên cạnh cũng đều nở ra nụ cười nhẹ.
Đám gia hỏa Long quốc này, đang trên đà nhanh hơn họ tưởng tượng.
Nhanh như vậy sẽ không để lãnh đạo quốc gia mình vào trong mắt.
Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này, có lẽ...
Trong mắt bọn họ lộ ra tia sáng.
. . .
Bến tàu Đông Giang.
Trăng tròn treo cao.
Phần lớn người đã nghỉ ngơi.
Chỉ thấy trong một chiếc thuyền to đóng ở bến tàu, đuốc sáng choang, những con nghiện co ro trong một góc với vẻ mặt thèm thuồng, đầy vẻ say sưa hút những thứ bí hiểm trong giấy da trâu.
Trong hậu hoa viên.
Trần quản sự tìm được Ngô trưởng lão một lần nữa, một lần nữa và báo cáo tất cả các sự kiện ngày hôm nay cho họ.
"Đường chủ Thanh Long hội?"
Ngô trưởng lão mặt không biểu tình, ngồi xếp bằng trên giường: "Nói như vậy thực lực tên Tiêu Phóng này cũng không tệ lắm, thế mà bắt được một tên cao thủ Thập phẩm dễ dàng như vậy."
"Đúng vậy trưởng lão, nhìn ra được kiếm pháp của kẻ này không tệ, hơn nữa tinh thông độc thuật, ít nhất trình độ độc thuật của vị Đường chủ Thanh Long hội kia không sánh bằng Tiêu Phóng."
Trần quản sự trả lời.
"Ừm, là một nhân tài, hãy sắp xếp cho hắn vào buổi tối ngày mai đi."
Ngô trưởng lão nói.
"Được!"
Trần quản sự gật đầu, nói: "Vậy lần này chuẩn bị đối phó với nhà nào?"
"Hứa gia trong thành gần đây có chút không thành thật, xem ra đã thu được quan hệ với Diệt Tà minh, ở trên đường thủy chơi không ít ý đồ xấu, lần này chúng ta lựa chọn bọn họ đi"
Ngô trưởng lão hờ hững nói.
"Vâng, trưởng lão!"
Trần quản sự gật đầu lần nữa.
Hứa gia, một trong tam đại gia tộc của Nam Sơn thành, trước kia lấy việc buôn bán lập nghiệp, thực lực cực lớn tài phú đông đảo.
Ngoại trừ gia chủ là cường giả Siêu phẩm ra, trong tộc cũng không có vị cường giả Siêu phẩm thứ hai xuất hiện.
"Đúng rồi trưởng lão, đêm mai ngài có xuất hiện không?"
Trần quản sự hỏi.
"Xuất hiện!"
"Vâng!"
Trần quản sự khom người nói.
. . .
Một đêm trôi qua.
Giữa trưa ngày hôm sau.
Dương Phóng đứng thẳng ở mũi thuyền, trong tay cầm trường kiếm, đang vung tay theo một chiêu một thức.
Hôn nay tu luyện là âm Sát kiếm.
Mũi kiếm uốn cong, giống như linh xà đung đưa, uốn éo thất thường, mang theo ảo ảnh chồng chất, khó mà bắt giữ, rõ ràng còn là giữa ban ngày, nhưng lại để cho người ta cảm nhận được một cỗ hàn ý khó tả.
Âm Sát kiếm của hắn vào đêm hôm qua đã chính thức đạt tới trình độ tầng thứ ba 3150/3500.
Hôm nay vào lúc này có hy vọng đột phá đến tầng thứ tư.
"Tiêu gia, lần này ngài rất nở mày nở mặt ở bến tàu, thế mà cầm xuống một tên cao thủ Thập phẩm của Thanh Long hội, sáng sớm ngày hôm nay tin này cũng đã được truyền khắp bến tàu, ngài bây giờ đã xem như là người thực sự có tiếng."
Vương Thái đang trèo chuyền nở ra nụ cười nịnh nọt.
"Thật sao?"
Dương Phóng mặt không biểu tình, tiếp tục luyện kiếm.
"Đúng vậy, hiện tại tất cả mọi người bên trong bế tàu đều biết, ngài là một vị cao thủ như vậy."
Vương Thái tiếp tục cười nói: "Bây giờ ngay cả Vương Thái ta đi theo ngài cũng được ăn hôi không ít."
"Nhưng có lúc quá nổi danh cũng không phải là chuyện tốt."
Dương Phóng ánh mắt lạnh lùng, trường kiếm run rẩy, trên mũi kiếm hiện ra rất nhiều hư ảnh, mang theo một cỗ khí tức âm trầm, ẩn hiện bất định, còn nguy hiểm hơn không biết bao nhiêu lần so với lúc ở trên thuyền lớn ngày hôm qua.
"Làm sao lại như vậy được? Ai cũng biết tất cả tài nguyên bên trong Thần Vũ tông là đều phải cạnh tranh, không tranh thì vĩnh viễn cũng không có được Thiên Tinh Ngọc tủy, ngài vừa tới đã lập xuống công lớn như vậy, sớm muộn cũng sẽ được ban cho."
Vương Thái tiếp tục cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận