Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1032 - Đó là nơi nào?



Chương 1032 - Đó là nơi nào?




Hầu như không có bất thường nào có thể nhìn thấy.
Nhưng ở sau khi hắn tiếp cận Dương Phóng đến phạm vi nhất định, Dương Phóng vẫn là lập tức sinh ra phản ứng, một đôi ánh mắt đột nhiên mở ra, lập tức nhìn thẳng vào một bóng cây u ám.
Chơi đàu lực lượng hắc ám ở trước mặt mình thì vẫn còn kém chút.
Xoát!
Khu vực chỗ bóng cây kia, một bóng đen đen nhánh dần dần đứng lên, sau đó bóng đen bắt đầu chậm rãi trở thành nhạt, biến thành một bóng người.
Biến thành người đàn ông thân thể vạm vỡ, trên người mặc áo bào màu vàng.
Trương Hoành!
"Xem ra các hạ đã giết chết Hắc Huyền một cách thuận lợi rồi phải không?"
Trương Hoành vừa mới xuất hiện thì mở miệng hỏi thăm.
Bịch!
Dương Phóng vung tay ra, một cái đầu người lập tức bay ra rơi vào nơi cách Trương Hoành không xa, hai mắt trợn trừng, mi tâm lõm vào, chết không nhắm mắt.
"Thứ ta cần đâu?"
Dương Phóng hỏi.
Trương Hoành nhướng mày, bàn tay chộp lấy, lập tức cầm lấy đầu của Hắc Huyền vào trong tay, quan sát cẩn thận, lập tức lộ ra vẻ nặng nề.
Sau đó một đôi mắt nhìn về phía Dương Phóng một lần nữa.
Hắn vậy mà thật làm được?
Hắc Huyền!
Thật bị hắn giết chết?
"Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?"
Dương Phóng nhướng mày, mở miệng hỏi.
"Thực lực các hạ cao thâm, tại hạ bội phục!"
Trương Hoành mở miệng, nói: "Không biết các hạ ..."
"Đủ rồi!"
Dương Phóng dựng bàn tay lên, cắt ngang lời nói của đối phương, mở miệng nói với giọng điệu lạnh lùng: "Đạo đồ ta muốn đâu?"
Hắn không muốn nói bất kỳ lời nói nhảm nào, chỉ muốn đạt được Đạo đồ thì lập tức rời khỏi đây.
Trương Hoành lập tức trầm mặc xuống.
"Chẳng lẽ ngươi muốn trêu đùa ta sao?"
Dương Phóng sầm mặt lại, động sát cơ.
Trương Hoành khẽ thở dài một tiếng, lật bàn tay một cái, một nửa tấm Đạo đồ lập tức xuất hiện trong tay của hắn, thuận tay ném ra, lập tức bay ra bay về phía Dương Phóng.
Dương Phóng chộp cái bắt lấy, con mắt lóe lên, trong nháy mắt cảm nhận được khí tức thần thánh quen thuộc ở bên trên.
Hắn lập tức lấy nửa tấm Đạo đồ khác ra, lập tức xếp vào cùng một chỗ với nửa tấm Đạo đồ cầm trong tay.
Ánh sáng vàng lóe lên trước mặt, hai tấm Đạo đồ không trọn vẹn lập tức hợp thành một.
"Hoàn chỉnh!"
Dương Phóng trong lòng mừng rỡ.
Hắn đạt được Đạo đồ, quay người muốn đi.
"Chờ một chút!"
Trương Hoành đột nhiên hét lên, nói: "Trên người đồng bạn của chúng ta còn có Vô Sinh chỉ mà ngươi để lại!"
Thân thể Dương Phóng dừng lại, quay đầu lại nói: "Bọn họ ở đâu?"
Trương Hoành lập tức phóng thích tín hiệu, không bao lâu sau, nơi xa xuất hiện bóng người lao tới với tốc độ cực nhanh, nhanh chóng tiếp cận về phía bên này.
Chính là người đàn ông thon gầy mặc áo bào đen và tiểu nhị quán trà trước đó!
Dương Phóng không nói hai lời, lập tức giơ ngón tay lên, điểm về phía thân thể của bọn họ một lần nữa.
Hai luồng chỉ lực vừa rơi xuống, chẳng mấy chốc cấm chế trên người bọn họ đã được triệt tiêu toàn bộ.
Sau khi làm xong, Dương Phóng xoay người lần nữa rời đi, lao về phía nơi xa.
"Bằng hữu, một sợi tơ không se thành chỉ, một thân cây không tạo thành rừng, lực lượng của một người mạnh hơn đến đâu đi nữa chung quy cũng chỉ là một người, không bằng tập chung lại một chỗ mới có thể làm bản thân lớn mạnh, sau này nếu có chuyện gì, không ngại tiếp tục hợp tác với chúng ta."
Giọng nói của Trương Hoành truyền ra lần nữa, khuếch tán về phía Dương Phóng.
Tuy nhiên Dương Phóng có được Đạo đồ, không lên tiếng nữa, chẳng mấy chốc đã biến mất ở nơi xa.
"Thật ngông cuồng."
Tiểu nhị quán trà kia hơi cắn răng, chăm chú nhìn về phía nơi xa.
Trương Hoành lại không nói một lời, nhìn về phía cái đầu trong tay, sau đó xoay người lại, nhìn về phía khu rừng sau lưng.
Sâu trong rừng.
Một người đàn ông khuôn mặt cực kỳ bình thường, trên người mặc trường sam màu vàng, mang theo ý cười trên mặt, đang bước từng bước một đi tới.
"Minh chủ!"
Tiểu nhị quán trà, người đàn ông thon gầy mặc áo bào đen mở miệng nói.
"Không nên ép buộc đối phương quá phận, thực lực người này phi phàm, vượt quá tưởng tượng, một khi ép buộc đối phương quá phận sẽ chỉ hoàn toàn ngược lại, chúng ta chỉ cần duy trì thiện ý chắc chắn sẽ có cơ hội hợp tác lần nữa."
Người đàn ông mặc trường sam màu vàng mỉm cười nói: "Hơn nữa, hắn sẽ tới tìm chúng ta."
"Minh chủ, vì sao có kết luận như vậy?"
Người đàn ông thon gầy mặc áo bào đen hỏi.
"Bởi vì hắn để lại ấn ký ở trên người tất cả các ngươi."
Người đàn ông mặc trường sam màu vàng mỉm cười nói.
"Ấn ký?"
Vẻ mặt tiểu nhị quán trà, người đàn ông thon gầy mặc áo bào đen khẽ động đậy, lộ ra vẻ ngưng trọng.
···
Trong rừng.
Dương Phóng lao đi với tốc độ cực nhanh, chợt lóe lên từ ngọn cây này lao tới ngọn cây khác, không làm cho bất kỳ một chiếc lá nào dao động, cả người hắn giống như đã hoà làm một thể với thiên địa vậy.
Cuối cùng, đằng trước xuất hiện một cái hang động.
Thân thể hắn nhoáng một cái lập tức tiến vào hang động, ngồi xếp bằng, tay cầm Đạo đồ, bắt đầu nhắm mắt cảm ứng.
Trong đầu hiển hiện ánh sáng.
Giống như xuất hiện vô số ngôi sao, lốm đốm lấm tấm, thần bí khó lường.
Từng sợi lực lượng tinh thần đang phát tán nhanh chóng, bốn viên Thần chủng trong cơ thể đều đang sinh ra cộng minh, hợp thành một đồ án kỳ dị, sinh ra phản ứng với Đạo đồ trên tay Dương Phóng.
Một lúc sau.
Đột nhiên!
Hai mắt Dương Phóng mở ra lần nữa, trong mắt lóe lên thần quang.
"Tìm được!"
Vị trí Thần chủng thứ năm cuối cùng đã xác định được.
Tuy nhiên!
Mảnh khu vực này lại dường như có vẻ cổ quái, có loại khí tức không nói ra được, dường như rất khác với những nơi khác ở Thiên Long vực.
Đó là nơi nào?
P/S: Ta thích nào ... chương 7



Bạn cần đăng nhập để bình luận