Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 775 - Liễu Tiên Quyền đờ đẫn



Chương 775 - Liễu Tiên Quyền đờ đẫn




"Hắn nói hắn có không ít đồng hương bây giờ đang bị một đám cao thủ xa lạ để mắt tới, khó mà thoát khỏi, hy vọng số mười ba có thể vì tình đồng hương mà giải quyết giúp bọn họ."
Số một giống như cười mà không phải cười.
Không nghĩ tới số mười ba thế mà lại còn tồn tại một đám đồng hương như vậy!
Hai mắt Dương Phóng híp lại, lập tức phát ra tiếng hừ lạnh.
Một lát sau.
Hắn cau mày lại, đột nhiên nói ra: "Cửu U còn sót lại mấy thành viên, có còn hoạt động ở Bắc vực nữa không?"
"Có."
Số một gật đầu.
"Như vậy đi, ta ra ba gốc Hắc Ngọc linh dược, ngươi tuyên bố nhiệm vụ giúp ta, bảo bọn họ ra mặt giải quyết phiền phức thay Nhậm Quân."
Dương Phóng mở miệng nói.
Khó chịu thì là khó chịu.
Tuy nhiên ở trong thế giới hiện thực dù sao cũng cầm không ít chỗ tốt từ đối phương.
Nếu như ở vào thời khắc này lại mặc kệ, trong lòng hắn cũng khó tránh khỏi băn khoăn.
"Cũng được."
Số một trả lời.
Mấy ngày sắp tới chính là ngày tổ chức hội nghị bí mật của Thương Khung Thần cung, hắn quả thực cũng không hy vọng Dương Phóng lại chạy trở về Bắc vực vào lúc này.
···
Sau khi rời khỏi Vọng lâu, Dương phóng cũng không có lập tức trở về nơi ở, mà là thu quần áo và mặt nạ, lập tức lượn quanh một vòng, tiến về phía Liễu Gia sơn trang.
Tính toán thời gian, hôm nay đã là đêm ngày thứ sáu.
Bên phía Liễu Tiên Quyền, đan dược cũng đã luyện thành.
Bên ngoài sơn trang.
Dương Phóng lặng lẽ gõ cổng, chẳng mấy chốc cổng đã mở ra.
Dưới ánh mắt giật mình của quản gia, Dương Phóng đi vào trong đó.
Không bao lâu.
Liễu Tiên Quyền một mặt mệt mỏi, tiến vào đại điện, thuận tay bưng lên một chén trà vừa mới pha xong, mở miệng nói ra: "Ngươi tới thật đúng lúc, 20 viên Hoàng Cực đan quả thực vừa mới luyện xong, ta đang địch bảo nghịch tử ngày mai tới báo tin cho ngươi, không nghĩ tới đêm nay ngươi lại chủ động tới tìm."
"Ta không ngồi yên được nên sớm chạy đến."
Dương Phóng mở miệng: "Đan dược đâu?"
"Đều ở nơi này."
Liễu Tiên Quyền thả chén trà xuống, từ trong ngực lấy ra hai cái bình ngọc màu trắng lớn, tự tay giao vào trong tay Dương Phóng.
Dương Phóng mở nắp ra xem, trong mắt lập tức lóe lên ánh sáng.
Đặt ở chóp mũi hít hà, mùi vị vô cùng tinh thuần.
"Đan tốt!"
"Đó là tự nhiên, đan dược lão phu luyện chế chưa từng thua bất kỳ người nào."
Trên mặt Liễu Tiên Quyền khó tránh khỏi lộ ra vẻ kiêu ngạo, đột nhiên mở miệng nói: "Đúng rồi, nghịch tử của ta trong khoảng thời gian này tu luyện ở quý phủ như thế nào? Có chọc cho Tiêu huynh đệ tức giận hay không?"
Nói đến đứa con trai của mình, hắn khó tránh khỏi có mấy phần căng thẳng.
"Cũng tạm được, là một viên ngọc thô."
Dương Phóng trả lời.
"Vậy là tốt rồi, ai, cái tên nghịch tử này tử nhỏ đã thích múa thương chơi gậy, Đan thuật gia truyền lại từ xưa tới nay không để ý tới chút nào, một thân Đan thuật này của ta đến thế hệ này của ta sợ là muốn không có người kế thừa."
Liễu Tiên Quyền bất đắc dĩ thở dài.
Vẻ mặt Dương Phóng khẽ động, nói: "Nếu tiền bối không ngại thì có thể truyền Đan thuật cho ta?"
"Khụ khụ ... "
Liễu Tiên Quyền cười lúng túng một tiếng, sắc mặt đỏ lên, nói: "Tiêu huynh đệ nói đùa, đúng rồi, Tiêu huynh đệ đã dùng bữa tối chưa, nếu không ở lại cùng dùng bữa?"
"Được rồi, ta đã ăn rồi, đan dược cũng đã tới tay rồi ta sẽ không quấy rầy nữa, còn xin tiền bối về sau tiếp tục luyện đan dược cho ta."
Dương Phóng đứng dậy cáo từ, đột nhiên phản ứng lại, từ trong giới chỉ lấy ra hai mươi gốc Hắc Ngọc linh dược và dược liệu phụ trợ nói: "Còn có một nhóm này, làm phiền tiền bối cũng luyện giúp ta."
Hắn để lại dược liệu rồi rời khỏi nơi này.
Liễu Tiên Quyền nhìn vào Hắc Ngọc linh dược lít nha lít nhít trên mặt, vẻ mặt trở nên đờ đẫn, trong lòng cuộn trào mãnh liệt.
Gia hỏa này!
Rốt cuộc là ai?
Hắc Ngọc linh dược có được dễ dàng như vậy từ lúc nào?
"Cha, Tiêu tiên sinh tới, ở chỗ nào?"
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến giọng nói hưng phấn của Liễu Vân, đang nhanh chóng chạy tới.
···
Trong thành.
Chợ đêm vừa lên, đèn đuốc lập lòe.
Sau khi Dương Phóng trở lại chỗ ở, đầu tiên là bắt đầu bế quan, lấy ra một viên Hoàng Cực đan màu vàng kim rực rỡ, quan sát cẩn thận, sau khi xác nhận không bị động tay động chân thì lập tức nuốt vào.
Ầm!
Dược lực nồng đậm bộc phát ra từ trong cơ thể của hắn, trong nháy mắt bao trùm lấy thân thể của hắn.
Lôi Âm Hô Hấp pháp bắt đầu vận chuyển một lần trong cơ thể Dương Phóng.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua.
Thế giới bên ngoài đầy sóng gió.
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, bóng người xa lạ trong Hoàng thành dường như càng ngày càng nhiều, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy không ít người đi qua đi lại.
Tuy nhiên Hoàng thất vẫn không tiến hành bất kỳ sự chèn ép nào.
Nhìn từ bề ngoài, giống như mọi chuyện đều bình yên vô sự, vẫn phồn hoa như cũ.
Nhưng chỉ có cao thủ chân chính mới biết, dưới lớp mặt ngoài này, đã có những đợt sóng hỗn loạn.
Trong lúc đó Minh Ngọc quận chúa vẫn phái người đưa lễ vật tới như thường ngày, chỉ có điều Dương Phóng chưa bao giờ nhận.
Khoảng thời gian ba ngày, tu vi của hắn đột nhiên tăng mạnh.
Từ trước đó là Thánh Linh cảnh 8110/30000, một lần ăn hạt đậu đạt tới Thánh Linh cảnh 10110/30000.
Xoát!
Bên trong gian phòng, Dương Phóng mở hai mắt ra lần nữa, trong mắt hiển hiện lôi quang, kinh hồn khiếp người, khí tức xao động trong cơ thể bắt đầu chậm rãi thu vào, cho đến khi hoàn toàn tiêu tán.
"Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê."
Trên mặt hắn nở ra nụ cười mỉm.
P/S: Ta thích nào ... chương 4



Bạn cần đăng nhập để bình luận