Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 904 - Tào tổng quản



Chương 904 - Tào tổng quản




Lão giả kia mỉm cười nói: "Thì ra là thế, đã đều là người có thân phận trong sạch, như vậy là có thể ngồi, có điều, mấy vị phải nhớ kỹ, sau khi đến Thiên Long vực thế nhưng là tuyệt đối đừng nói là đi qua đó từ chỗ chúng ta, Hoàng đế bây giờ rất coi trọng với truyền tống trận bên này, đêm nay hai người chúng ta cũng mạo hiểm rất lớn để cho mọi người được truyền tống đi."
Tại truyền tống trận này mỗi ngày đều sẽ có cao thủ trông coi.
Tuy nhiên không cần biết trông coi nghiêm ngặt tới cỡ nào, là người đều sẽ ham lợi ích, bọn họ cứ cách hai ngày đều sẽ lặng lẽ truyền tống một nhóm người ra ngoài, thu hoạch được khoản thù lao kếch xù, có thể nói là thần không biết quỷ không hay.
"Yên tâm, bọn họ chắc chắn sẽ không nói."
Tào Văn Liệt mở miệng.
"Vậy thì được, vậy thì để cho tất cả bọn họ đi vào truyền tống trận đi."
Vị lão giả kia cười nói.
"Ngô lão chờ một chút, trước để cho ta nói mấy câu với bọn họ đã."
Tào Văn Liệt cười nói.
Hắn lập tức quay người nhanh chóng đi về phía Dương Phóng, nói nhỏ: "Số mười ba, đã đến truyền tống trận rồi, linh dược còn lại nên đưa cho ta rồi chứ?"
Dương Phóng mỉm cười, đưa toàn bộ tám gốc Hắc Ngọc linh dược còn lại cho Tào Văn Liệt.
Tào Văn Liệt lập tức thầm thở phào, thu vào trong tay áo nhanh như chớp, sợ bị người nhìn thấy, mỉm cười nói: "Được rồi, số mười ba, sau khi ngươi đến Thiên Long vực thì bảo trọng nhiều hơn, ta hiện tại cáo từ."
Hắn không ở lại lâu thêm, thân thể lóe lên, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
"Các vị, không nhiều lời nữa, nhanh trèo lên truyền tống trận đi, nếu bị người phát hiện sẽ không tốt!"
Một lão giả khác mở miệng nói.
Tất cả mọi người trong điện nhanh chóng di chuyển về phía bình đài to lớn ở phía trước nhất.
Ngay cả ba người Dương Phóng cũng nhanh chóng đi tới.
Tuy nhiên đúng lúc này!
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng quát chói tai vang lên.
"Chờ một chút!"
Tất cả mọi người trong điện đều không thể không thay đổi sắc mặt.
Hai lão giả trông coi truyền tống trận trong lòng cũng hơi hồi hộp một chút, bước nhanh ra ngoài.
Chỉ thấy bên ngoài đại điện, một lão giả mặc trang phục thái giám màu đỏ xanh, một mặt âm u lạnh lẽo xuất hiện ở đây, nói với giọng chói tai: "Ngô hộ pháp, Liễu hộ pháp, làm sao mà ta nghe nói chỗ này các ngươi đang giúp người lén truyền tống? Đây chính là một tội lớn, chẳng lẽ các ngươi muốn tạo phản?"
Hai lão giả thay đổi sắc mặt.
Hai lão thái giám này đội mũ lớn như vậy!
Đột nhiên, một lão giả trong đó cười nhẹ nói: "Tào tổng quản thực sự biết nói đùa, nào có cái gì mà lén truyền tống qua, những người này đều phù hợp với yêu cầu, đều là những người từng chém giết cao thủ của Thương Khung Thần cung và Phủ Thái tử, cho nên theo lý thuyết là có thể sử dụng truyền tống trận."
"Thật sao? Bọn họ từng giết cao thủ của Thương Khung Thần cung và Phủ Thái tử, làm sao chúng ta không biết? Theo ta thấy, vẫn là để bọn họ đi theo ta một chuyến đi, để không bỏ sót bất kỳ kẻ gian ác nào, nếu như bọn họ trong sạch, tự nhiên là tốt nhất!"
Trên mặt lão thái giám kia mang theo nụ cười lạnh lùng, hai mắt như móc câu, hung hăng nhìn về phía trong điện.
Trong lòng tất cả mọi người đều nhịn không được mà trầm xuống, có vẻ như rất không ổn.
"Tào tổng quản nói gì vậy, còn xin sang bên này một lần."
Liễu hộ pháp cười mỉm, kéo lão thái giám đi sang một bên, từ trong tay áo lấy ra hai gốc Hắc Ngọc linh dược, nhét vào trong tay lão thái giám.
Tròng mắt lão thái giám hơi híp lại, lông mày tái nhợt nhướng lên, trên mặt lộ ra vẻ hứng thú cười nói: "Liễu hộ pháp đây là ý gì? Chẳng lẽ ... là đang hãm hại ta sao?"
Liễu hộ pháp thay đổi sắc mặt.
Nhưng chẳng mấy chốc đã phản ứng lại.
Chẳng lẽ lão thía giám này là ngại ít?
Hắn đành phải cắn rang một cái, lại lấy ra một vật quý giá khác từ trong tay áo, đưa vào trong tay áo của lão thái giám, nhét vào tới bảy tám thứ.
Lão thái giám nắm chặt lấy, nụ cười trên mặt càng ngày càng nồng đậm, nói với giọng nói sắc bén: "Có ý tứ, xem ra ta thực sự đã suy nghĩ nhiều rồi, có Liễu hộ pháp, Ngô hộ pháp ở đây trông coi, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì, ha ha ha ..."
Hai lão giả cũng lập tức mỉm cười.
"Đã như vậy, vậy ta không ở đây lâu thêm nữa."
Lão thái giám cười nói.
"Tào tổng quản đi thong thả!"
Hai lão giả mỉm cười.
Chẳng mấy chốc, hai người quay trở lại, sắc mặt âm trầm, nắm chặt nắm đấm lại.
Đồ chết tiệt!
Giám giành ăn từ trong tay bọn họ.
"Tất cả các ngươi chuẩn bị xong chưa? Truyền tống lập tức bắt đầu."
Ngô hộ pháp nói với giọng lạnh lùng.
Mọi người thầm thở phào, tất cả đều khẽ gật đầu.
Bỗng nhiên!
"Chờ một chút, hai vị tiền bối, tinh thạch trên truyền tống trận có phải là nên đổi hay không, ở trên dường như đã xuất hiện vết nứt."
Một giọng nói lập tức vang lên.
Chính là Dương Phóng!
"Ừm?"
Hai người Liễu hộ pháp, Ngô hộ pháp nhướng mày, lập tức nhìn về phía tinh thạch màu trắng trên trận đài.
Chỉ thấy ở trên quả thật giống như Dương Phóng nói, xuất hiện không ít vết nứt nhỏ bé.
Ngô hộ pháp hừ lạnh một tiếng, nói: "Vội cái gì, xem như xuất hiện vết nứt, loại truyền tống trận này cũng đủ để đảm bảo các ngươi đến nơi an toàn, sẽ không có chuyện gì xảy ra, ngươi yên tâm 120% là được!"
"Thế nhưng là theo như ta được biết, truyền tống trận xuất hiện tình huống tinh thạch không đủ năng lượng, vậy rất dễ xuất hiện biến cố a."
Dương Phóng mở miệng nói với giọng nói thận trọng.
"Ta nói sẽ không xảy ra chuyện gì vậy sẽ không xảy ra chuyện gì, làm sao mà ngươi cứ nói nhiều như vậy? Nếu như ngươi cảm thấy không an toàn, vậy lập tức xuống đi, không ai ép ngươi ngồi trên đó!"
Ngô hộ pháp sầm mặt lại, mở miệng quát.
P/S: Ta thích nào ... chương 4



Bạn cần đăng nhập để bình luận