Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1209 - Bảo tháp này thực sự quá yêu dị!



Chương 1209 - Bảo tháp này thực sự quá yêu dị!




"Không tốt!"
Trong lòng hắn kinh hô.
Gần như không có bất kỳ phản ứng nào, hô một tiếng, trong nháy mắt bị hút vào.
Sau đó bảo tháp khổng lồ bay ngang qua bầu trời lại nhanh chóng áp sát về phía chỗ Nhị trưởng lão.
Nhị trưởng lão thần sắc giật mình, vội vàng vung trường thương màu tím, đồng thời phát huy dị tượng của bản thân đến cực hạn, dũng mãnh lao về phía bảo tháp, ý đồ di chuyển bảo tháp ra bên ngoài.
Tuy nhiên căn bản không có bất kỳ tác dụng nào.
Bảo tháp đáng sợ lập tức úp xuống, lập tức thu hắn vào bên trong.
Này còn chưa hết.
Bảo tháp khổng lồ lơ lửng giữa không trung một hồi, sau khi xác nhận xung quanh không có đối thủ nào khác thì bay vào bên trong Vương thành một lần nữa, nhanh chóng thu nhỏ lại, một mực đứng vững vàng ở bên trong quảng trường.
Một người đàn ông trung niên vẻ mặt mơ hồ với ánh mắt lạnh lùng, thân hình cao lớn, trên người mặc trường bào màu vàng kim, xuất hiện ở bên cạnh quảng trường.
Từng tên Hắc Mao Cự Ma bắt đầu nhanh chóng thu nhỏ lại hóa trở về nguyên dạng, nhanh chóng lao tới.
"Bái kiến thành chủ!"
"May mắn mà có thành chủ xuất thủ, nếu không hậu quả khó mà lường được!"
Một đám lão giả và người đàn ông trung niên kia mở miệng nói.
"Được rồi, chuyện này cũng là một hồi cảnh báo cho chúng ta, bên trong Vương thành cũng không phải là an toàn tuyệt đối, tuyệt đối không được buông lỏng như vậy."
Người đàn ông mắc áo bào kim lạnh giọng nói.
"Vâng, thành chủ!"
Một đám trưởng lão mở miệng nói.
"Thành chủ, Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão của Thần thôn đều đã bị chúng ta bắt được, sao không nhân cơ hội này giết vào Thần thôn lấy Bảo tháp thu tất cả mọi người, lấy lực lượng thần tính bên trong máu của bọn họ nói không chừng có thể tăng tốc độ phục sinh lão tổ!"
Người đàn ông trung niên kia ngẩng đầu lên, đột nhiên mở miệng nói.
"Lão Thôn trưởng của Thần thôn đến nay còn chưa cách nào xác định hắn còn sống hay đã chết, đã chưa xác định được vậy tốt nhất đừng xâm nhập, huống hồ lực lượng của bảo tháp còn phải chờ kiểm tra, không biết trong đó đến cùng có thể chứa được bao nhiêu người, cần phải quan sát thêm một đoạn thời gian."
Người đàn ông mặc áo bào kim nói.
"Vâng, thành chủ!"
Người đàn ông trung niên cung kính mở miệng, không còn tiếp tục nhiều lời nữa.
"Ừm, sửa chữa tường thành đi đã, đừng cho những người khác trà trộn vào!"
Người đàn ông mặc áo bào kim mở miệng.
Mọi người đều gật đầu.
Thân thể người đàn ông mặc áo bào kim nhoáng một cái, biến mất khỏi nơi này.
Nơi xa.
Ba người Tần Thiên Lý, Lạc Vân, Thạch Long Tử dựa vào bí bảo trốn ở bên trong bóng tối dày đặc, cả ba người thần sắc đều thay đổi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Xong đời, Nhị trưởng lão và Tiêu Phóng đều đã bị thu vào bên trong bảo tháp!"
Tần Thiên Lý rùng mình một cái.
"Không hay rồi, thực sự không hay rồi!"
Thạch Long Tử mở miệng nói.
"Làm sao bây giờ? Chúng ta cần phải nghĩ biến pháp cứu Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão trở về."
Lạc Vân khẩn trương nói.
"Cứu thế nào? Bảo tháp kia vô cùng quái dị, đi một người thu một người, thực lực chúng ta cho dù có tới thì cũng chỉ là chủ động tới chịu chết mà thôi!"
Tần Thiên Lý thần sắc khó coi.
"Nhưng chúng ta cứ đứng nhìn mà không làm gì sao?"
Lạc Vân sắc mặt trắng bệch.
"Đáng chết, hay là ... trước tiên ở chỗ này quan sát một chút đi?"
Tần Thiên Lý cắn răng nói.
Bảo tháp này thực sự quá yêu dị!
Rõ ràng đã được Tiêu Phóng thu đi, thế mà còn có thể tuyệt địa phản kích!
"Mẹ nó!"
Tần Thiên Lý trực tiếp mắng.
...
Bên trong bảo tháp.
Sương mù màu xám vô biên vô tận, dâng trào mãnh liệt, sương mù nặng nề, ẩn chứa lực lượng cực kỳ quỷ dị, giống như có thể luyện hóa mọi thứ.
Ngay khi được thu vào, Dương Phóng đã cảm thấy có điều gì đó không ổn và lập tức thiết lập lớp chân khí phòng hộ, kết quả chân khí phòng hộ của bản thân vừa mới được tạo ra thì bắt đầu phát ra tiếng xuy xuy xuy quỷ dị.
Toàn bộ chân khí phòng hộ đang trở nên mỏng manh với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, bị lực lượng bên trong sương mù hấp thụ.
Hắn lộ vẻ giật mình.
Những sương mù xám này còn quỷ dị hơn so với sương mù hắc ám bên ngoài.
Dương Phóng vội vàng sử dụng lực lượng Hắc Ám Thần chủng, quanh người hiển hiện ra ánh sáng đen dày đặc, thân thể giống như biến thành cái hố đen không đáy, bắt đầu cướp lại lực lượng từ bên trong sương mù xám.
Muốn hút lại lực lượng bên trong sương mù xám trả lại cho bản thân.
Tuy nhiên chuyện đáng sợ xảy ra.
Bên trong sương mù xám dường như tồn tại một loại cấm chế quỷ dị nào đó, cho dù lấy Hắc Ám Thần chủng của hắn thì cũng không thể hấp thu một chút lực lượng nào từ bên trong sương mù xám.
"Hỏng bét!"
Nếu như không cách nào hút lực lượng từ bên trong sương mù xám, chẳng phải nói không bao lâu sau hắn sẽ bị sương mù xám hút thành bột phấn sao?
Trừ khi hắn không động bất kỳ chân khí nào!
Nhưng ở vào nơi này, không dùng bất luận chân khí nào mà nói thì sương mù xám quỷ dị sẽ trực tiếp ăn mòn nhục thể của hắn, cho dù hắn dùng Lục Đạo Luân Hồi khóa tinh khí lại thì cũng vô dụng.
Tinh khí có thể bị khóa lai, nhưng làn da lại bị ăn mòn.
Kết quả cuối cùng vẫn khó thoát khỏi cái chết!
Dương Phóng chống đỡ chân khí phòng hộ, đi ở bên trong sương mù xám vô biến, vận chuyển Nhân Quả Thần chủng, ý đồ tìm tung tích của Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão.
Tuy nhiên thế giới sương mù xám này giống như vô biên vô hạn vậy.
Xung quanh đều là một mảnh trống rỗng, chuỗi nhân quả của hắn lúc đứt lúc nối, giống như điện thoại bị mất tín hiệu vậy.
P/S: Ta thích nào ... chương 10



Bạn cần đăng nhập để bình luận