Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 656: Rất quan trọng đối với ngươi sao?

Diệp Trần lập tức khẽ mỉm cười một tiếng, không phản đối.
"Bằng hữu, tấm da thú trong tay kia của ngươi có thể để cho ta xem một chút hay không?"
Đột nhiên, một giọng nói bình thảnh lập tức truyền đến từ nơi không xa.
Dương Phóng toàn thân mặc áo bào đen, thân thể vạm vỡ, cuối cùng tiếp cận mà đến, đáp xuống nơi này.
So với chiều cao 1,85 mét của Diệp Trần, chiều cao của Dương Phóng là 2,08 mét.
Cao hơn Diệp Trần hơn một cái đầu.
Dù là không động đậy thì cũng có một cỗ áp lực cường đại truyền ra.
Cảnh tượng như vậy đột nhiên xuất hiện khiến cho Diệp Trần, chủ quán cũng lúc lộ vẻ mặt giật mình, quay đầu nhìn lại.
Đặc biệt là chủ quan, ở sau khi cảm nhận được một thân tu vi kinh khủng của Dương Phóng, sắc mặt lập tức thay đổi, sau đó trầm giọng nói ra: "Thật có lỗi với các hạ, tấm da thú này không bán, đã có chủ rồi!"
Hắn liếc mắt là có thể nhìn ra một thân tu vi kinh thiên động địa của Dương Phóng, tuyệt đối không kém hơn chính mình.
Đây tuyệt đối là một vị cường giả Thánh Linh cảnh cao thâm.
"Thánh Linh?"
Cùng lúc đó, ánh mắt Diệp Trần cũng là ngưng trọng lại, liếc nhìn lên Dương Phong, trong lòng khẽ động, không biết đang có chủ ý gì.
"Có chủ rồi?"
Dương Phóng hơi nhíu mày, nói: "Ta xem như chưa chắc, chuyện người này có thể làm, chưa chắc ta không thể làm được."
Chủ quán đeo mặt nạ rồng màu xanh biến sắc, sau đó vui mừng nói ra: "Các hạ cũng là Đan sư?"
Trong lòng Diệp Trần hơi hồi hộp một chút, vội vàng thầm hô: "Lão sư!"
"Đừng nóng vội, trước tiên quan sát cái đã."
Giọng nói của nữ tử vang lên trong đầu của Diệp Trần, tinh thần lực vô hình âm thầm rơi vào trên người Dương Phóng.
"Ta không phải Đan sư, nhưng ta biết giải loại kịch độc này như thế nào, ngươi xem cái này một chút."
Dương Phóng lắc đầu, vung tay ném một cái bình sứ màu xanh cho chủ quán.
Chủ quán giơ tay bắt lấy, lộ ra vẻ hoài nghi, cẩn thận mở cái nắp ra, nhẹ nhàng ngửi một cái, sắc mặt lập tức thay đổi, lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay lập tức đóng cái nắp lại.
"Ngươi ·· ngươi là ai?"
Trong giọng nói lộ ra vẻ chấn kinh, không thể tin được, khí tức toàn thân cuộn trào mãnh liệt, thiếu chút nữa thì động thủ.
Bên trong bình sứ này thế mà cất giữ một loại kịch độc.
Giống với kịch độc mà trên người nữ nhi của hắn trúng phải.
Gia hỏa này là Độc tông?
"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta có thuốc giải, giao đồ vật cho ta, thuốc giải thuộc về ngươi!"
Dương Phóng mở miệng.
Đối thoại giữa Diệp Trần và chủ quán trước đó được Phong luật của hắn nghe thấy được rõ ràng.
Cộng thêm khướu giác vượt qua người thường, chỉ cần khẽ ngửi một cái cũng đã có thể nhận ra loại kịch độc ở trên người đối phương.
Thiên Trọng tỏa!
Trong lòng Dương Phóng cũng có chút ngoài ý muốn.
Bên trong Kình Thiên vực thế mà cũng có người biết đến Thiên Trọng tỏa?
Hai con mắt chủ quán nhìn chăm chú vào Dương Phóng, nói: "Lời các hạ nói là thật chứ? Các hạ đến cùng có phải là người của Độc tông hay không?"
Giọng nói của hắn có hơi lạnh lùng, trở thành nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Trần ở một bên trong lòng càng là giật mình.
Độc tông?
Lại là bọn họ?
"Không phải."
Dương Phóng lập tức lắc đầu, mở miệng nói ra: "Trên đời này cũng không phải chỉ có nhân tài của Độc tông mới biết dùng độc, ngươi có đổi hay không a?"
"Vậy làm sao ta có thể tin tưởng được ngươi? Ta làm sao biết thuốc giải của ngươi là thật?"
Chủ quán trầm giọng nói.
"Đơn giản, tìm người hoặc động vật thử một chút là biết liền!"
Dương Phóng mở miệng nói.
"Được, ngươi chờ một lát."
Chủ quán gật đầu, nhanh chóng thu dọn quầy hàng trước mặt, thi triển thân pháp, nhẹ nhàng lóe lên, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa, lao về phía nơi xa.
Diệp Trần biến sắc lần nữa.
Ánh mắt nhìn về phía Dương Phóng đã hoàn toàn giật mình.
"Lão sư, nên làm cái gì?"
Hắn vội vàng hỏi thăm.
"Trước tiên đừng có vội, chưa biết được ngọn ngành của người này, ngươi trước tiên phải khách sáo với hắn một chút, có lẽ có thể để hắn chuyển nhượng, thực sự không được thì ta lại động thủ."
Giọng nói của nữ tử trong đầu Diệp Trần lại vang lên lần nữa.
"Lão sư, trên người hắn có khuyết điểm gì hay không?"
Diệp Trần thầm hỏi.
"Không có, ít ra ta không nhìn ra được, căn cơ của người này cực kỳ hùng hậu, không giống những người khác, hắn có chút nóng nảy, hơn nữa khí tức trên người của người này dường như không có bất kỳ hỗn tạp nào, tu vi rất tinh thuần, cực kỳ hiếm thấy ..."
Giọng nói vang lên trong đầu.
Trong lòng Diệp Trần trầm xuống, trong nháy mắt cảm thấy không ổn.
Nói như vậy!
Gia hỏa trước mắt này là người cực kỳ khó giải quyết.
"Vị tiền bối này, tại hạ Trần Diệp, không biết xưng hô của tiền bối là như thế nào?"
Diệp Trần đột nhiên mỉm cười, nhìn về phía Dương Phóng.
Dương Phóng quét mắt nhìn hắn một cái, như có điều suy nghĩ, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, không để ý tới.
Sắc mặt Diệp Trần thay đổi, âm thầm nghiến răng.
Đáng chết!
Còn thật khó làm quen!
"Ha ha, tiền bối cần tấm da thú đó không biết dùng để làm gì, có thể từ bỏ được không?"
Diệp Trần tiếp tục cười nói.
"Không từ bỏ."
Dương Phóng lập tức lắc đầu.
"Tiền bối, nói thật, tấm da thú này vô cùng quan trọng đối với ta, còn xin tiền bối nhường lại cho ta, tiền bối yên tâm, không cần biết là điều kiện gì ta cũng có thể đồng ý."
Diệp Trần nhìn chăm chú lên Dương Phóng, mở miệng nói.
"Rất quan trọng đối với ngươi sao?"
Dương Phóng đột hiên quay đầu lại nhìn về phía Diệp Trần, con ngươi chớp động, nói: "Trên người của ngươi còn có một phần Đạo đồ không trọn vẹn khác?"
Diệp Trần thầm giật mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận