Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1024 - Không phải hắn vẫn luôn rất không may sao?



Chương 1024 - Không phải hắn vẫn luôn rất không may sao?




Có tiên tử sinh động như thật, có quái vật tai to mặt lớn, có tà ma ba đầu sáu tay, có người đàn ông trên mặt nở nụ cười ... đều không ngoại lệ, đều tỏa ra khí tức vô cùng tà ác.
Đây là một đám Tà Mẫu!
Chính là tổng bộ của tổ chức Tà Đạo.
Giờ phút này, ở nơi sâu nhất của cung điện này, tại một khu vực kín đáo dưới lòng đất.
Khoảng cách độ sâu so với mặt đất lên tới mấy ngàn mét.
Tối tăm và ảm đạm, giống như một địa ngục vô tận.
Một bà lão trên người mặc áo bào xám, đang quỳ rạp xuống đất với thần thái rất cung kính, tay chắp ở trước ngực, mặt hướng về phía một bức tượng cực kỳ to lớn ở trước mặt.
Bức tượng đó ngồi ngay ngắn trên cao, thân thể to lớn, trên mặt không mũi không miệng, chỉ có sáu con mắt to lớn, sắp xếp thành hình tròn trên khuôn mặt, đang chuyển động không ngừng.
Ở trong hai tay của bức tượng đó đang có hai người xuyên không đang bị hôn mê ở đây, không động đậy.
Tổ chức Tà Đạo còn chưa từ bỏ việc truy tìm đối với người xuyên không.
Đoạn thời gian trước bọn họ đã tìm được hai người, cũng đưa hai người đó trở về tổng bộ tiến hành nghiên cứu cho thật tốt.
Vào lúc này!
Sáu con mắt trên bức tượng to lớn kia bắn ra sáu loại ánh sáng hoàn toàn khác biệt liếc nhìn về phía hai người xuyên không ở trong lòng bàn tay.
Sáu luồng ánh sáng giống như sáu loại laser khác biệt vậy, từ nhục thân cho đến tinh thần, tiến hành quét hình toàn bộ phương vị.
Sau nửa canh giờ.
Phốc phốc!
Đột nhiên, sáu luồng sáng tất cả đều tán loạn.
Bức tượng khổng lồ kia đột nhiên lắc lư, trong miệng phát ra tiếng kêu rên, khí tức hỗn loạn, sáu con mắt to lớn tất cả đều tràn ra máu tươi.
"Tà Tổ ..."
Bà lão lộ ra vẻ kinh ngạc, vội vàng mở miệng hô.
Lực lượng nào có thể khiến cho Tà Tổ bị thương?
Bức tượng khổng lồ giơ bàn tay ra hiệu cho bà lão đừng lộn xộn.
Chỉ thấy hai người xuyên không bên dưới lập tức bắt đầu nhanh chóng vỡ nát ra một cách im hơi lặng tiếng, biến thành những mảnh nhỏ như cánh hoa, bay tứ tung không còn dấu vết.
Bức tượng khổng lồ chậm rãi hít vào một hơi, ánh mắt phức tạp, trong sáu con mắt chảy ra tơ máu.
"Đạo quả chi hoa ... truyền thuyết quả nhiên là thật ... quả nhiên như vậy ..."
"Đạo quả chi hoa?"
Bà lão lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Không thể nói, không thể nhìn, không thể truy tung, bằng không tất có đại họa!"
Bức tượng khổng lồ mở miệng lẩm bẩm, "Đám người kia cuối cùng cũng muốn trở về."
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía bà lão, nói: "Ta bị đối phương gây thương tích, phải rơi vào trạng thái ngủ say, trong khoảng thời gian này, không được gây chuyện, chờ ta trở lại."
"Vâng, Tà Tổ."
Bà lão cung kính gật đầu nói.
···
Thiên Linh thành.
Diệp gia.
Mặt mũi Diệp Huyền tràn đầy vẻ ngạc nhiên, nhìn vào một bản sách cổ cũ nát trong tay.
Cuốn sách cổ có màu vàng úa, bên ngoài rách nát nhưng nội dung bên trong vẫn được bảo toàn nguyên vẹn, đầy đủ chữ viết và hoa văn, là một cuốn bí tịch cổ hiếm có.
"Không nghĩ tới tình tiết trong tiểu thuyết ở thế giới hiện thực thế mà lại được ta gặp phải, tùy tiện dạo quanh một vòng ở trong thành, thế mà lại gặp được bảo vật mà người khác khó mà phát hiện ra, vận khí của ta gần đây hình như càng ngày càng mạnh..."
Diệp Huyền tự nói.
Vận khí quá mạnh, chẳng lẽ không phải chuyện tốt sao?
Từ khi bước vào cảnh giới Siêu phẩm cho đến nay, vận khí của hắn mỗi lúc một mạnh hơn.
Đầu tiên là được gia tộc coi trọng, sau đó gặp được các loại truyền thừa, rồi sau đó gặp được tổ chức Thiên Thần, sau đó thi đấu đoạt được hạng nhất.
Hiện tại lại may mắn đạt được một quyển công pháp thượng cổ ...
Mọi điều tốt đẹp dường như đang tự đến gần về phía chính mình.
Lần sau không hợp thói thường hơn so với lần trước!
"Chẳng lẽ đây chính là khuôn mẫu của nhân vật chính sao?"
Trong miệng Diệp Huyền phát ra tiếng cười tự giễu.
Tuy nhiên!
Đừng nói có phải là khuôn mẫu của nhân vật chính hay không, chỉ cần có thể mang đến chỗ tốt cho mình thì cần gì phải để ý nó là xuất hiện như thế nào?
···
Bên trong Chuyển Luân tự.
Bên trong một hang động cổ xưa bao phủ trong ánh sáng của Phật.
Có những hoa văn cổ xưa được khắc xung quanh.
Trình Thiên Dã với mái đầu trọc lốc, đeo chuỗi Phật châu, trên người mặc tăng bào màu vàng, chắp tay trước ngực và lặng lẽ quỳ trước một lão tăng nhăn nheo.
Lão tăng kia mặc áo cà sa vàng óng, lông mày trắng như tuyết, thân thể gầy còm, cả người giống như được da bọc xương vậy, trên dưới toàn thân chắc không nặn ra được hai lạng thịt.
Hắn vươn một bàn tay, nhẹ nhàng xoa cái đầu trọc lốc của Trình Thiên Dã, trong miệng phát ra giọng nói già nua mang theo sự thăng trầm của cuộc sống, "Ta đã tính vận mệnh của ngươi, ngươi trước kia, vận mệnh của ngươi gập ghềnh, tràn đầy thăng trầm, so với người thường có chỗ không bằng, nhưng thẳng cho đến mấy tháng trước đó lại đột nhiên chuyển biến tốt đẹp, vận thế như liệt hỏa nấu dầu, bùng nổ, đây cũng không phải là chuyện tốt gì, giống như lục bình không rễ, vô bằng vô cớ, giống như có người đang cố ý can thiệp vào, coi chừng khí vận quá mạnh phản phệ bản thân, tốt nhất nên diện bích bế quan trong phật động, dùng cái này tới tránh né vận thế càng ngày càng mạnh."
Trình Thiên Dã hoài nghi trong lòng.
Vận thế của hắn càng ngày càng mạnh?
Chuyện khi nào?
Không phải hắn vẫn luôn rất không may sao?
Các đồng đội đã chết kể từ Bạch Lạc thành, ở Bạch Lạc thành chết một nhóm, ở Bạch Trạch vực cũng chết một nhóm, ở Kình Thiên vực cũng chết một nhóm nữa.
Hắn cũng từng hoài nghi bản thân mình sinh ra đã là Thiên Sát Cô tinh.
P/S: Ta thích nào ... chương 9



Bạn cần đăng nhập để bình luận