Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 684: Bị Cửu U tập kích

Càng quan trọng chính là!
Dương Phóng lại có thể ngửi được mùi ấn ký mà trước đó mình để lại trên người của nàng.
"Thập Bát, là nàng ta?"
Dương Phóng cuộn trào mãnh liệt trong lòng.
Bạch Ngọc đạo cố này chính là Thập Bát thần bí mà mình gặp được đêm hôm đó?
"Tần trưởng lão, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Có chuyện gì không?"
Bạch Ngọc đạo cô nhìn về phía Dương Phóng, gạt ra nụ cười mỉm, cưỡng chế thương thế, mở miệng hỏi thăm.
"Không có việc gì, ta vừa đúng đi ngang qua thì ngừng chân nhìn xem."
Dương Phóng mỉm cười nói: "Đạo hữu dường như bị thương phải không?"
"Đúng vậy, lần này ra ngoài gặp một tên kẻ thù nhiều năm không gặp, giao thủ với hắn một phen, lúc này mới chịu chút vết thương nhẹ."
Bạch Ngọc đạo cô trả lời.
"Thì ra là thế."
Dương Phóng gật đầu, đầu óc đang suy nghĩ một cách nhanh chóng.
Bạch Cốt đạo cô này cũng không phỉa bị thương nhẹ đơn giản như vậy.
Sắc mặt trắng bệch, khí huyết hỗn loạn, ngũ tạng chắc chắn là bị trọng thương!
Hắn đột nhiên liên tưởng đến buổi tối mấy ngày trước, Thập Nhất, Thập Bát, mời chính mình đi đối phó kẻ địch mạnh, chẳng lẽ bọn họ sau đó thật đi đối phó người kia sao?
Trên mặt Dương Phóng lộ ra nụ cười mỉm, nói: "Mấy ngày nay đạo hữu vẫn là nghỉ ngơi cho thật tốt, cố gắng đừng đi đi lại lại."
"Đa tạ Tần trưởng lão quan tâm, ta biết rồi."
Bạch Ngọc đạo cô cười nói.
"Ừm, vậy tại hạ cáo từ."
Dương Phóng mỉm cười chắp tay, xoay người rời đi.
Quả nhiên đúng như những gì hắn đoán.
Trên đời này nào có nhiều Thánh Linh như vậy?
Thành viên bên trong 'Cửu U' thân phân thực sự chắc hẳn đều là cao từng của từng cái thế lực lớn, cũng không biết bọn họ tạo cái thế lực 'Cửu U' này ra rốt cuộc là muốn làm cái gì?
Nhiều cao thủ tập trung lại một chỗ như vậy, toan tính chắc chắn không nhỏ!
"Tuy nhiên, xem như hôm nay đã là ngày thứ bảy, đan dược bên phía Thập Nhất kia chắc hẳn cũng sắp đi, tối nay là có thể đi tìm hắn hỏi một chút."
Dương Phóng thầm nghĩ trong lòng.
Dù sao trên người của Thập Nhất cũng có khí tức ấn khí mà bản thân mình để lại.
Mình có thể tìm được hắn bất cứ lúc nào.
···
Màn đêm buông xuống.
Khắp nơi yên tĩnh.
Bên trong rừng, ngoài tiếng gió thổi và tiếng lá rơi, không còn âm thanh nào khác.
Đây là một khu rừng núi rậm rạp nằm ở bên ngoài Nguyên Dương thành, chiếm diện tích cực lớn, trước đây là nơi một số người biết chơi chữ thích dạo chơi, lưu lại không ít đình đài và lều tranh.
Giờ phút này.
Ở sâu trong khu rừng này.
Một ngôi nhà tranh nhỏ nằm lặng lẽ, đã lâu không được sửa chữa, nhìn bề ngoài khá cũ kỹ.
Bóng người lóe lên, một thân ảnh cao lớn trên người mặc huyền bào màu đen xuất hiện ở đây.
Dương Phóng lặng lẽ quan sát, cau mày lại.
Phong luật bên tai đã bắt đầu vang lên, sau khi cẩn thận lắng nghe, bên trong túp lều tranh tựa hồ không có bất kỳ âm thanh nào.
Nhưng thông qua chỉ dẫn của mặt nạ, thân thể đối phương rõ ràng là ở gần đây.
Trong lúc nhất thời, hắn cũng không muốn mở miệng một cách tùy tiện, tránh cho bị người khác phát hiện, chỉ có thể làm ra vẻ một bộ cao thâm, chắp hai tay sau lưng, đứng ở bên ngoài đi tới đi lui.
Tuy nhiên!
Ngay vào thời điểm hắn yên lặng đi lại ở chỗ này, đột nhiên, dị biến nảy sinh.
Ở khu vực phía trên đầu, có tiếng gió lớn rít lên yếu ớt.
Một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, không có một chút dấu hiệu báo trước nào, nhanh như quỷ mị, đầu dưới trên chân, hung hăng vỗ xuống một chưởng về phía đỉnh đầu của Dương Phóng.
Cách ăn mặc của người tới dường như không khác với Dương Phóng một chút nào.
Đều là trên người mặc huyền bào màu đen, đầu đeo mặt nạ màu trắng.
Chỉ có điều trên mặt viết con số rõ ràng là Thập.
Thập (Số mười)?
Lộ rồi?
Dương Phóng giật mình trong lòng, không kịp suy nghĩ nhiều về việc mình bại lộ như thế nào, khí tức toàn thân cuộn trào mãnh liệt, chân khí bộc phát, toàn bộ thân hình giống như trong nháy mắt bành trướng lên, lập tức hung hăng đấm ra một quyền về phía Thập đang từ trên trời giáng xuống kia.
Ầm!
Quyền chưởng va chạm vào nhau, chân khí bùng phát.
Bốn phương tám hướng đột nhiên vang lên từng đợt nổ vang đáng sợ, toàn bộ mặt đất giống như gặp phải sóng xung kích lớn, ầm ầm rung động, liên tiếp bảy tám gốc đại thụ nổ tung ngay lập tức.
Sau một kích, bóng người Thập lập tức bay ngực mà ra, lộn nhào liên tục trên không trung, thoáng một cái rơi vào nơi xa.
Bản thân Dương Phóng cũng bị một lực lượng cực kỳ đáng sợ chấn động cánh tay, cả người trong nháy mắt trượt về phía sau trên mặt đất, trượt ra xa hơn mười mét.
Ngay khi hắn trượt ngược ra ngoài, đột nhiên, bốn phương tám hướng lại có năm sáu bóng người trên người mặc huyền bào màu đen, đầu đeo mặt nạ trắng không mũi nhanh chóng lao ra.
Con số trên mặt đều khác biệt.
Theo thứ tự là Thập Nhất, Thập nhị, Cửu, Bát, Thập Tứ, Thất.
Có tới tận sáu người.
Vừa mới xuất hiện, gần như không do dự chút nào, lập tức lao tới, chân khí trên người đều bùng phát ra, ánh bào không gió mà bay, khí tức đáng sợ, đi lên là thúc giục toàn bộ thực lực, cấp tốc đánh về phía thân thể của Dương Phóng.
Có xuất chưởng, có tung quyền.
Còn có lập tức xuất kiếm.
Đều không ngoại lệ, tất cả đều là Thánh Linh.
Tất cả mọi người đều không nói một lời, lập tức phong tỏa bốn phương tám hướng hết tất cả đường lui của Dương Phóng, chân khí giao cảm, khí tức cuộn trào mãnh liệt, giống như hình thành bức tường đồng vách sắt, nặng nề nghiền ép về phía Dương Phóng mà đi vậy.
Dương Phóng liên tục lùi lại, lập tức cảm nhận được một cỗ áp lực thật lớn khó có thể tưởng tượng, nguy cơ tử vong trước nay chưa từng có đánh tới, hắn lập tức quát lớn một tiếng, thúc giục Lôi âm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận