Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 429: Đúc lại Chiến giáp

Nơi tiền tuyến thương vong nặng nề, hai bên máu chảy thành sông, thi thể nằm ngổn ngang, có thể nói là vô cùng thê thảm.
Bát phẩm, Cửu phẩm bị thu gặt lấy giống như rơm rạ vậy.
Cho dù là cao thủ Thập phẩm cũng khó có thể tự bảo vệ mình.
Kể từ khi khai chiến đến nay, ngay cả cường giả Siêu phẩm cũng đã có ba vị vẫn lạc.
Từng tin tức liên tục được người lan truyền ra ngoài, gây ra những cơn chấn động ở các thành thị và nơi định cư.
Trên thực tế, nếu chỉ có Ngư nhân và tổ chức Tà Đạo, Thần Vũ tông là vẫn có thể ứng phó được.
Thế nhưng là từ khi khai chiến đến nay, bên phía tổ chức Tà Đạo liện tục xuất hiện mấy cái đoàn thể thần bí đáng sợ, giống như là thích khách vậy, chuyên môn ám sát cao thủ Thập phẩm trở lên của Thần Vũ tông.
Điều này khiến bên Thần Vũ tông trực tiếp rơi vào bên trong phiền phức to lớn.
Đặc biệt là những đoàn thể thần bí này xuất quỷ nhập thần, am hiểu thu liễm khí tức, quả thực khó lòng phòng bị.
Mà ở sau khi liên tục tổn thất hơn mười vị cao thủ, lai lịch của những đoàn thể thần bí này cuối cùng mới được người điều tra ra.
Theo thứ tự là Lạc Tuyết sơn trang, Bất Dạ lâu, Thầm Dương kiếm phái và Thất Đại Tinh Thần.
Đều không ngoại lệ, tất cả đều không phải thế lực ở bên trong Bạch Trạch vực, mà là từ cái vực lớn khác chạy tới.
Thủ đoạn bọn họ âm tàn, ở trên phương diện thu liễm khí tức và ẩn thân tất cả đều cực kỳ độc đáo.
Cộng thêm bây giờ còn có Thanh Long hội, Diệt Tà minh những thế lực giống như những con chuột này quấy rối sau lưng, điều này khiến cho Thần Vũ tông trực tiếp được đặt vào trong tình thế nguy hiểm.
. . .
"Giá!", "Giá!", "Giá!"
Bên ngoài mỏ bạc, tiếng móng ngựa phi nước đại vang lên.
Đệ tử Thần Vũ tông một thân mặc trường sam màu vàng, vẻ mặt lo lắng, vung roi ngựa, điên cuồng lao về phía mỏ bạc.
Móng ngựa cộc cộc, một đường lao nhanh, lập tức bốc lên bụi bặm mù mịt.
Ở vào lúc vừa mới lao vào trong một khu rừng rậm.
Đột nhiên, thần sắc đệ tử Thần Vũ tông thay đổi, sinh ra cảm ứng, vội vàng ngẩng đầu lên.
"Người nào?"
Một bóng đen đáng sợ, mang theo sát khí nồng đậm, từ trên ngọn cây cao nhảy xuống, nhanh như tia chớp, sát khí đáng sợ khiến lá rụng bay múa, chim chóc trong rừng đều hoảng sợ chạy trốn tán loạn, phát ra tiếng lạch phạch.
Phốc phốc!
Máu tươi bắn tung toé.
Vị đệ tử kia còn chưa phản ứng lại, một cái đầu đã bị người trực tiếp hái đi.
Thi thể không đầu vẫn như cũ ngồi ở trên lưng ngựa, tiếp tục lao nhanh về phía trước.
Sau khi lao ra được một khoảng cách, cuối cùng thi thể đổ nhào xuống, tuấn mã dừng lại.
Một bóng người mặc một chiếc áo bào đen, toàn thân trên dưới được che phủ thật kín kẽ, trực tiếp đáp xống trên cành cây bên cạnh, trong tay còn cầm một cái đầu lâu chết không nhắm mắt.
Ánh mắt của hắn lạnh lùng, thuận tay vứt bỏ đầu, nhìn về phương hướng mỏ bạc ở phía xa xa.
Sau đó tung người nhảy lên, biến mất không thấy gì nữa.
. . .
Bên trong mỏ bạc.
Dương Phóng thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, trên dưới toàn thân thấm đẫm mồ hôi, áo choàng thật dài sớm đã bị hắn cởi ra.
Từ sau khi trở về đã có sáu ngày liên tục trôi qua.
Trong khoảng thời gian sáu ngày này, Thiết Ma Chiến giáp cũng mới vừa rèn đúc được chừng phân nửa.
Vì để cho Thiết Ma Chiến giáp phát huy ra uy lực mạnh hơn, giờ khắc này, hắn đã tận lực tỉ mỉ đến từng chi tiết, làm đã tốt còn muốn tốt hơn, phàm là xuất hiện một chút sai lầm nào thì đều trực tiếp nấu lại đúc lại.
Có thể nói, từng chi tiết của bộ giáp mới đúc đều đẹp mắt, cảm giác tràn đầy sức mạnh và hoàn toàn không tìm thấy bất kỳ lỗi nào.
Phải biết Thiết Ma Chiến giáp một khi được kích hoạt, nó có thể trực tiếp phát huy lực lượng của bản thân gấp ba đến năm lần.
Chiến giáp hắn chế tạo trước đó có quá nhiều khuyết điểm, chỉ có thể phát huy đến gấp ba mà thôi.
Nhưng chiến giáp bây giờ sau khi đúc lại, hắn có lòng tin tuyệt đối có thể phát huy ra uy lực gấp năm lần.
Càng quan trọng hơn chính là, ở trên phần ngoại hình của Chiến giáp, hắn cũng làm ra một số thay đổi.
Mục đích đúng là để phân biệt với Chiến giáp trước đó.
Bằng cách này, người khác nhìn thấy hắn lần nữa là sẽ không nghĩ hắn ta là người trước đó nữa.
"Móa nó, xong một bộ chiến giáp ta thế nhưng là mệt quá sức!"
Dương Phóng thầm nói, cầm lấy khăn mặt, lại lau mồ hôi nóng hổi trên người.
"Tiêu quản sự. . ."
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Mộc quản sự.
Dương Phóng nhướng mày, lập tức dừng lại động tác trong tay, thu sạch Chiến giáp đã rèn đúc xong, đi về phía phương hướng ra bên ngoài.
"Thế nào?"
Dương Phóng hỏi thăm.
"Một nhóm bạc mới ra gần đây nhất, ngài xem là vận chuyển về tông môn hay là tạm thời giữ lại ..."
Mộc quản sự cười ngượng ngùng.
"Bao nhiêu lượng?"
"Hơn bảy ngàn lượng!"
"Trước tiên vận chuyển về tông môn đi, tông môn đang đánh trận đang là thời điểm cần dùng tiền gấp."
Dương Phóng trả lời.
Hắn cũng không hy vọng bởi vì không có tiền, Tống Kim Luân đột nhiên nhớ tới hắn.
Hắn bây giờ chỉ muốn làm cho cảm giác tồn tại của chính mình bị ép xuống đến thấp nhất, tốt nhất không có bất kỳ người nào nhớ tới hắn.
"Được, ta đi sắp xếp luôn!"
Mộc quản sự cười nói.
"Chờ một chút, rải thuốc nước mà lần trước ta đưa cho ngươi lên đi!"
Dương Phóng đột nhiên mở miệng.
"Vâng, quản sự."
Mộc quản sự vội vàng nói.
Dương Phóng không tiếp tục để ý tới hắn, quay người đi vào bên trong tiếp tục rèn đúc chiến giáp.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận