Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 593: Nói đi, các ngươi là ai?

"Bên trong Bạch Trạch vực không có Thánh Linh, xem như thật bại lộ, chúng ta cũng có thể lập tức diệt khẩu."
Người đàn ông mặc áo bào xanh hoa văn đen, nói: "Đi thôi, đi theo xem như thế nào."
Bọn họ từ xa nhìn thân hình hai người Dương Phóng rời đi, sau đó từng lớp ánh sáng đen lại nổi lên từ trong người bọn họ, bao bọc lấy thân thể của bọn họ lần nữa.
Thân thể hai người tất cả đều chậm rãi chìm vào lòng đất, biến mất không thấy gì nữa.
Mà gần như ở vào lúc thân thể của bọn hắn vừa mới chìm vào lòng đất.
Dương Phóng đã lao ra bên ngoài mấy dặm, bước chân đột nhiên dừng lại, đột nhiên quay đầu.
Một đôi mắt nhìn về phía khu vực đằng sau lưng, lộ ra vẻ ngưng trọng.
Thôi Ngự vội vàng dừng lại, thở hổn hển, hỏi: "Giáo chủ, sao vậy?"
"Kỳ quái."
Dương Phóng tự nói.
Vừa rồi có người ở sau lưng?
Phong luật của hắn có thể lắng nghe được mọi động tĩnh trong phạm vi gần mười dặm.
Vừa rồi rõ ràng nghe thấy có người đang nói chuyện?
"Đi tiếp!"
Dương Phóng nói.
Cả hai lại lao về phía trước với tốc độ cao.
Mấy phút sau.
Trước một sơn trang đổ nát.
Một ngọn lửa dữ dội bùng cháy.
Một mảnh sáng ngời.
Giống như một biển lửa, tràn ngập mùi gay mũi khó tả.
Trong sơn trang mơ hồ có thể nhìn thấy được thi thể của một số Ngư nhân, ngoại trừ những Ngư nhân này, lại còn có thi thể của võ sư khác xem ra giống như là trùng hợp đi ngang qua.
Dương Phóng nhấc lòng bàn chân lên, nhẹ nhàng lật một thi thể cháy đen dưới chân lên.
Ở trên thắt lưng của bộ thi thể này, một khối lệnh bài màu vàng kim nhạt đột nhiên đập vào mi mắt.
Liệt Diễm bang!
"Tại sao người của Liệt Diễm bang lại xuất hiện ở chỗ này?"
Dương Phóng hỏi thăm.
"Mảnh khu vực này không có ai quản lý, có lẽ Liệt Diễm bang muốn phát triển địa bàn mới đến nơi này, kết quả gặp phải bất trắc giống như đám Ngư nhân này."
Thôi Ngự nói ra lời suy đoán.
Dương Phóng ngẩng đầu lên, nhìn về phía đám cháy ở phía trước, mở miệng nói: "Tìm kiếm cho ta, nhìn xem đám Ngư nhân sau khi chết kia có để lại Cửu U Thiên Ma kim không?"
Một khối Cửu U Thiên Ma kim như thế, cầm trong tay chắc chắn sẽ nặng, có lẽ ở trên đường bị truy sát, đám Ngư nhân kia cũng đã ném thứ này xuống rồi.
Hai người bọn họ lập tức xâm nhập vào thôn trang bị thiêu đốt, bắt đầu tìm kiếm một cách nhanh chóng.
Cách đó không xa.
Bên ngoài thôn trang.
Những lớp ánh sáng đen kỳ lạ lại nổi lên từ mặt đất.
Hai bóng người, một xanh một đỏ, lại chậm rãi xuất hiện, đứng từ đằng xa nhìn về phía phương hướng Dương Phóng.
"Bọn họ quả nhiên là có vấn đề, này trông không giống như đi ngang qua mà rõ ràng là đang tìm kiếm thứ gì đó!"
Người đàn ông mặc áo bào xanh híp mắt lại.
"Không sai, xem ra tin tức về Hắc Ngọc chủng hơn phân nửa đã bị tiết lộ."
Người đàn ông trên đầu đội mũ đỏ trả lời.
"Không biết sống chết, chỉ là một tên Siêu phẩm đệ tam quan mà cũng dám làm loạn ở nơi này."
Người đàn ông mặc áo bào xanh cười lạnh nói.
"Siêu phẩm đệ tam quan ở Bạch Trạch vực đã là đỉnh phong, có điều, đặt ở những vực khác thì kém xa, dù thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một người phàm lợi hại mà thôi."
Người đàn ông đội mũ đỏ nhếch miệng cười mỉa.
"Làm sao bây giờ? Ngươi ở chỗ này nhìn chằm chằm, ta đi thông báo cho Thiếu chủ?"
Người đàn ông mặc áo bào xanh nói.
"Không cần, Thiếu chủ đang tìm đám Ngư nhân kia, chờ hắn giải quyết xong đám Ngư nhân đó, chúng ta lại đi liên hệ hắn, hiện tại mà đi nhỡ đâu quấy nhiễu nhã hứng của hắn thì sẽ làm hắn tức giận."
Người đàn ông đội mũ màu đỏ trầm giọng nói.
"Cũng phải, vậy thì tiếp tục nhìn chằm chằm ở chỗ này đi."
Người đàn ông mặc áo bào xanh gật đầu nói.
"Hai người các ngươi đang lén lén lút lút bàn luận cái gì? Vì sao thân thể của các ngươi có thể trốn ở bên trong đất, đây là thần thông? Hay là võ học?"
Đột nhiên, một giọng nói nặng nề và đột ngột vang lên ngay sau lưng bọn họ, trong nháy mắt truyền vào trong đầu của bọn họ.
Hai người đàn ông một đỏ một xanh sắc mặt biến đổi, đột nhiên quay người lại.
Làm sao có thể?
Bọn họ giật mình trong lòng.
Dương Phóng vừa rồi còn tiến vào trong biển lửa tìm kiếm, không ngờ lại xuất hiện sau lưng họ từ khi nào, quần áo tung bay, mặt không chút biểu cảm đang lạnh lùng nhìn bọn họ.
"Đi!"
Người đàn ông đội mũ đỏ ra quyết định dứt khoát, không chần chờ một chút nào, hắn ta chộp lấy người bạn đồng hành của mình, thân thể lập tức muốn rút vào trong lòng đất.
Thật giống như thể mặt đất hoàn toàn trở thành mặt nước vậy.
"Rống!"
Ầm ầm!
Lôi âm kinh khủng phát ra, kinh thiên động địa, đinh tai nhức óc.
Hai người đàn ông một xanh một đỏ trong nháy mắt rơi vào trạng thái thất thần, đầu óc ầm ầm, hồn phách như thể bay ra ngoài, giống như hóa thành bức tượng, không động đậy.
Ầm!
Bàn chân Dương Phóng giẫm mạnh, phát ra lực lượng chấn động.
Hai người đàn ông dưới đất lập tức bị chấn động đi ra, bay lên cao, phun ra máu tươi, phát ra tiếng kêu thảm sau đó hung ác rơi đập vào trên mặt đất.
"Nói đi, các ngươi là ai? Ngư nhân nơi này là các ngươi giết?"
Dương Phóng lập tức mở miệng nói với giọng điệu lạnh lùng.
Sau khi hai người đàn ông nặng nề ngã vào trên mặt đất, cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong trạng thái thất thần, vẻ mặt trắng bệch, bản thân bị trọng thương, tất cả đều một mặt vẻ kinh ngạc.
"Ngươi!"
Trên người bọn họ phát ra ánh sáng đen, vội vàng muốn tiếp tục chìm vào trong lòng đất.
Nhưng cũng giống như vừa rồi, một cỗ lực lượng chấn động kinh khủng lại lan tràn ra mặt đất, khiến thân thể bọn họ lại bị rung động bay ngược lên trên cao, ầm một tiếng, hung hăng rơi đập vào nơi xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận