Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 855 - Ngươi đang âm ta?



Chương 855 - Ngươi đang âm ta?




"Sau đó ..."
Số một khẽ thở dài, nói: "Có được đôi mắt này, có thể để cho ngươi có được năng lực bất tử, không cần biết bị thương nhiều cỡ nào đều có thể khôi phục lại, sau đó, sương mù hắc ám mà ngươi nhìn thấy cũng không ảnh hưởng được ngươi, hơn nữa, nó cũng sẽ khiến ngươi có tuổi thọ cực dài, thậm chí sống hơn ngàn năm cũng không phải không có khả năng ..."
"Nhưng ngươi vẫn chưa nói ra nhược điểm của nó?"
Dương Phóng nở ra nụ cười lạnh, nhìn chăm chú vào số một.
"Nhược điểm ..."
Số một nói lặp lại, nói: "Có nhiều năng lực hoàn mỹ như vậy còn phải quan tâm tới nhược điểm sao?"
"Nếu như không có nhược điểm ngươi sẽ tặng cho ta sao?"
Dương Phóng hỏi.
Không thân cũng chẳng quen, đối phương lại tặng cho chỗ tốt lớn như vậy, Dương Phóng không tin.
Số một hơi trầm mặc, nói: "Ta đã từng tìm những người khác để tặng, tuy nhiên đáng tiếc đều thất bại, cho dù là cao thủ Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê vào lúc dung hợp Thần nhãn cũng đều chết rồi, cuối cùng ta cho rằng nguyên nhân là bởi vì thể chất, đôi Thần nhãn này ở trong cơ thể của ta thời gian quá dài, cần phải có người có thể chất giống như ta mới có thể sử dụng."
"Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta."
Dương Phóng lắc đầu, nói: "Nếu như ngươi vẫn như vậy thì tha thứ ta không thể phụng bồi."
Hắn quay đầu lập tức đi, bước về phía bên ngoài.
Số một mở to hốc mắt đen nhánh trống rỗng ra nhìn về phía Dương Phóng, khẽ thở dài: "Thật ra thì ta chính là vì nghĩ cho ngươi, thể chất của ngươi giống như ta, gặp phải sương mù hắc ám sẽ mãnh liệt hơn so với những người khác, dung hợp Thần nhãn là phương pháp duy nhất giúp ngươi thoát khỏi sương mù hắc ám, ngươi, vẫn là thử một chút đi."
Xoát!
hai con ngươi quỷ dị trong lòng bàn tay của hắn giống như có được sinh mạng, đột nhiên nhanh chóng lao ra, hóa thành ánh sáng đen, nhanh chóng lao về phía thân thể của Dương Phóng.
Hắn thế mà trực tiếp xuất thủ!
Ánh mắt Dương Phóng ngưng trọng lại, nhuyễn kiếm bên hông lập tức được rút ra.
Ánh sáng tím lập lòe.
Thần bí mông lung.
Như một tia chớp, nhanh chóng quét về phía đôi mắt quỷ dị kia.
Chỉ có điều đôi mắt đó lại giống như hư vô vậy, đột nhiên lướt qua Nhuyễn kiếm màu tím, tiếp tục lao về phía thân thể của hắn.
"Cút!"
Ầm!
Lôi âm cuộn trào, mặt đất rung chuyển.
Kèm theo đó là thiên uy kinh khủng, đánh về phía đôi mắt màu đen.
Nhưng đôi mắt màu đen chợt lóe lên, giống như không chịu ảnh hưởng, trong chớp mắt chui vào bên trong cơ thể của Dương Phóng, khiến cho thân thể của Dương Phóng dừng lại, không động đậy.
···
Không gian bên trong não hải.
Dương Phóng sắc mặt ngưng trọng, lập tức nhìn về phía khu vực trước mắt.
Chỉ thấy sau khi hai con mắt màu đen quỷ dị chui vào không gian bên trong đầu của hắn, chuyển động đảo qua đảo lại vô cùng yêu dị, giống như một vật thể sống nhanh chóng lao về phía đôi mắt của hắn.
Đồng thời còn có một cỗ khí tức lạnh lùng buông xuống, khiến cho linh hồn của hắn cũng cảm thấy phát run, có một loại lo lắng bất an lớn lao.
Nhưng vào lúc này!
Bốn viên Thần chủng trong lúc đó lập tức chui ra khỏi cơ thể của Dương Phóng, nhanh như thiểm điện lập tức va chạm về phía đôi mắt kia, giống như bốn dòng điện quỷ dị.
A!
Một tiếng kêu sắc bén đột nhiên phát ra.
Sau đó bốn viên Thần chủng giống như bắt được cái gì, đột nhiên nhanh chóng xoay tròn xung quan đôi mắt đó.
Đôi mắt đó lập tức bị vây công bởi bốn viên Thần chủng, phát ra từng tiếng kêu sắc bén chói tai, xuy xuy rung động, liên tục toát ra khói đen.
Giống như gặp phải chuyện vô cùng đáng sợ nào đó.
Đôi mắt đó đang giãy giụa điên cuồng, lao qua trái phải, nhưng vẫn không thoát ra được.
Vào lúc này, nó giống như đang bị vây đánh vậy.
Dương Phóng giật mình trong lòng, cảm thấy thực sự không thể nào tưởng tượng nổi.
Bốn viên Thần chủng dường như có sự thù địch theo bản năng đối với đôi mắt này.
Không cần hắn dốc sức điều khiển, vậy mà đang chủ động xông ra đánh hội đồng đôi mắt này.
Hơn nữa khí tức của đôi mắt này cũng cực kỳ yêu dị, có một loại lạnh lùng khó tả, tràn ngập không ổn.
A!
Từng tiếng kêu thảm thiết sắc bén hơn liên tục vang lên, đôi mắt đang xuy xuy rung động, nhanh chóng tan ra, ngay cả số một bên ngoài cũng đột nhiên chịu ảnh hưởng.
Liên hệ giữa hắn và đôi mắt vẫn còn, vào lúc này đột nhiên biến sắc, trong miệng phọt ra một búng máu, bóng đen mơ hồ phía sau nhất thời trở nên hỗn loạn, sau đó lập tức kêu thảm thiết lên.
Xoát! Xoát!
Cuối cùng!
Đôi mắt mơ hồ và quỷ dị lập tức trốn thoát khỏi cơ thể của Dương Phóng, nhỏ yếu hơn một vòng so với trước đó, vô cùng kinh hoảng, run lẩy bẩy, nhanh chóng chui vào trong cơ thể của số một.
Số một lại kêu thảm thiết, hai cái hốc mắt lập tức chảy ra máu tươi, bóng đen to lớn sau lưng cũng mơ hồ một hồi, nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.
Thân thể số một loạng chà loạng choạng, nhanh chóng lùi lại lập tức lùi về một góc, mặt mũi tràn đầy thống khổ, giống như tiếp nhận đả kích vô cùng to lớn vậy.
Sắc mặt Dương Phóng âm trầm, mở hai mắt ra, lập tức quét về phía số một.
"Ngươi đang âm ta?"
Hắn tức giận hét lớn, khí tức trên người cuộn trào mãnh liệt.
Từng khối giáp trụ màu đen hiển hiện lên từ trong cơ thể, bao bọn thân thể của hắn.
"Dừng ... dừng tay ..."
Số một khó khăn hô to.
Ầm ầm!
Thân hình Dương Phóng nhoáng một cái, mang theo sát khí kinh khủng, lập tức lao tới, một móng vuốt lập lức nắm lấy cái cổ của số một, răng rắc một tiếng, dùng sức chấn động, lập tức bóp nát cái cổ của đối phương, sau đó hung hăng quẳng về phía nơi xa, bịch một tiếng, rơi đập vào nơi xa.
P/S: Ta thích nào ... chương 11.



Bạn cần đăng nhập để bình luận