Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 924 - Đáng tiếc là phật kinh mà không phải là đạo kinh



Chương 924 - Đáng tiếc là phật kinh mà không phải là đạo kinh




"Tuy nhiên đừng sợ, chỉ cần cuốc vung nhanh là được, không có góc tường nào mà đào bất động, phi, sai, chỉ cần da mặt dày, chắc chắn có thể tranh thủ được niềm vui của đối phương."
Diệp Huyền thầm nghĩ trong lòng.
Trải qua đánh đập trong xã hội hiện thực, chút cản trở đó thì tính là gì?
Hắn chuẩn bị đi tìm Lộ Nhân Giáp, Lộ Nhân Ất, Lộ Nhân Bính, Lộ Nhân Đinh thương nghị một chút, cũng tốt để cho bọn họ cùng nhau bày mưu tính kế cho mình.
Cách đó không xa.
Ở trên khu vực nóc nhà.
Một lão giả mặc áo bào đen, lặng lẽ đứng ở đó, ánh mắt ngưng trọng mà thâm thúy, mặt mũi đầy vẻ khó tin, tuổi tác không nhỏ, tóc, râu tất cả đều bạc trắng, nếp nhăn trên mặt chất thành một đống, có thể kẹp chết con muỗi, trên người tràn ngập một cỗ khí tức 'mục nát' vô hình.
Nếu như Diệp Huyền ở đây thì chắc chắn có thể liếc mắt cái là nhận ra được người này.
Người này chính là lão tổ của Diệp gia!
Cường giả Thánh Linh cảnh đệ nhất thiên thê đỉnh phong!
"Cha, người này như thế nào?"
Ở bên cạnh hắn, một lão giả khác cẩn thận hỏi thăm.
Lão giả này trên người mặc áo bào vàng kim, trên mặt tương đối ít nếp nhăn một chút, nhưng cũng ở vào khoảng bảy tám mươi tuổi, chính là gia gia của Diệp Huyền ở thế giới bên này, là gia chủ hiện tại của Diệp gia.
"Không thể tưởng tượng nổi, không thể tưởng tượng nổi."
Lão giả áo bào đen kia nói với giọng ngưng trọng, chăm chú nhìn vào Dương Phóng, đột nhiên thở ra một hơi, nói nhỏ: "Trở về nói cho Diệp Huyền, bất kể như thế nào cũng không được trêu chọc vào vị tiền bối này, nếu như không có nhìn nhầm, vị tiền bối này chỉ sợ đã bước vào Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê, tiến vào cảnh giới thần bí mờ ảo kia."
"Đệ tam thiên thê?"
Lão giả mặc áo bào vàng kim biến sắc, quả thực không thể tin nổi.
"Đúng vậy, hắn đọc kinh phật, không chỉ có ảnh hưởng đến Diệp Huyền mà ngay cả chúng ta cũng bị ảnh hưởng tới, mặt ngoài là niệm cho Diệp Huyền nghe, trên thực tế là niệm cho chúng ta nghe, từ lúc chúng ta vừa đến đã rơi vào trong trạng thái không linh tĩnh mật, không cảm nhận được thời gian trôi qua, nếu như đối phương muốn ra tay hạ sát thủ, ngươi và ta sớm đã là kẻ chết rồi!"
Lão giả áo bào đen sợ hãi nói.
Hắn cũng là nghe nói có một vị cường giả thuê lại trạch viện mà hắn bỏ hoang, trong lòng không yên lòng, lúc này mới quyết định đến đây âm thầm xem.
Nhưng lại không nghĩ tới, ở lúc hắn vừa mới đến, tiếng tụng kinh của Dương Phóng đột nhiên vang lên.
Từ đó trở đi, hắn lập tức mất đi ý thức về thời gian!
Bây giờ nghĩ lại lần nữa, quả nhiên là mồ hôi lạnh tuôn trào.
Vị tiền bối này chắc là ngay từ đầu đã phát hiện ra bọn họ.
Lão giả áo bào vàng kim ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, nhịn không được nhìn về phía chỗ Dương Phóng một lần nữa.
"Cha, vậy chúng ta làm sao bây giờ? Có cần tự mình ra mặt lôi kéo đối phương hay không?"
Lão giả mặc áo bào vàng kim dò hỏi.
"Không được!"
Lão giả áo bào đen trả lời vô cùng quả quyết, ngưng giọng nói: "Người cường đại như thế, ẩn cư ở chỗ này chắc chắn cuộc sống trước đó đã chịu đủ rồi, nếu như ngươi và ta đột nhiên tới lôi kéo đối phương vậy sẽ chỉ làm cho đối phương cảm thấy chán ghét, phương pháp tốt nhất chính là xem như không biết, tiếp tục để cho Huyền Nhi tiếp xúc với hắn."
"Được, được!"
Lão giả mặc áo bào vàng kim liên tục gật đầu.
Diệp Huyền là một đứa cháu trai trong đông đảo số cháu trai của hắn, trong ba năm gần đây mới bắt đầu quật khởi, trước đó một mực yên lặng không nghe thấy, giống như phế vật.
Nhưng thẳng đến ba năm trước đây mới đột nhiên mở mang đầu óc, không chỉ tu vi đột nhiên tăng mạnh, cách làm người càng là cực kỳ lão luyện và khéo đưa đẩy, hơn nữa còn có thêm rất nhiều bằng hữu lai lịch bí ẩn, không chỉ một lần hóa giải nguy cơ cho gia tộc, nếu không phải mình đã kiểm tra Diệp Huyền, hắn là sẽ cho rằng Diệp Huyền bị người đoạt xá.
Diệp huyền bây giờ nếu như có thể lấy lòng được vị tiền bối này vậy càng là có thêm một cái công lớn.
"Đi!"
Thân thể hai người nhoáng một cái, lập tức biến mất.
···
Sâu trong viện tử.
Liễu Tiên Quyền cuối cùng cũng từ bên trong trạng thái biến ảo khôn lường tĩnh lặng mà tỉnh ngộ lại, sắc mặt thay đổi, vội vàng nhanh chóng nhìn xung quanh, trong lòng rung động, không thể tưởng tượng nổi.
Hắn chỉ đi ra ngoài rót nước uống thôi, kết quả lập tức tay cầm cái cốc ngây người ở đây tới mấy canh giờ?
Điều này sao có thể?
Ngay từ khi nghe thấy tiếng kinh phật vang lên, hắn còn không để ý, chỉ cảm thấy mông lung, như thật như ảo, kết quả ở lúc hắn nghiêng tai lắng nghe, thật giống như rơi vào bên trong một cái vòng xoáy quỷ dị vậy, có bàn tay thần bí lôi kéo ý thức của hắn càng kéo càng xa, lập tức để hắn hoàn toàn rơi vào trạng thái biến ảo khôn lường (không linh) ...
"Gia hỏa này, càng ngày càng đáng sợ, hắn đến cùng thực sự đã đạt tới cảnh giới nào rồi?"
Liễu Tiên Quyền sắc mặt thay đổi.
Khó trách bắt đầu nghiên cứu kinh phật!
Đến loại tình trạng này, chắc là chịu phải sương mù hắc ám cũng rất mạnh đi?
Hắn xoay người lại, trở về phòng luyện đan một lần nữa.
"Bức cách ngược lại là có, đáng tiếc là phật kinh mà không phải là đạo kinh."
Trong sân, Dương Phóng khẽ lắc đầu.
Nếu như cầm một quyển đạo kinh ở trong tay, phối hợp với khí thế bản thân thì cũng không tệ.
Nhưng trong tay cầm lại là phật kinh, cuối cùng lại mang tới cho người ta một loại cảm giác dở dở ương ương, bản thân mình cũng không phải hòa thượng a.
P/S: Ta thích nào ... chương 4



Bạn cần đăng nhập để bình luận