Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 706: Tần Thiên Liệt - Thất Sát bang.

Đông Lâm trấn.
Quá trọ Duyệt Lai.
Cũng không phải nằm ở trên con đường chính, mà là ẩn ở hàng thứ ba phía sau đường chính.
Quy mô quán trọ này không lớn, chỉ có mười mấy gian phòng, bình thường một số người nghèo hoặc là nhân sĩ giang hồ mới chọn làm nơi ở tạm.
Bên trong gian phòng.
Hứa Cương một mặt bình tĩnh, vẫn như cũ ngồi xếp bằng trên giường tiếp tục ổn định cảnh giới, hai mắt mở ra, lại không thể không nhìn về phía gương đồng trước mặt.
Sau khi nhận ra khuôn mặt tuấn tú dị thường trong gương đồng, Hứa Cương không thể không nở ra một nụ cười mỉm.
Ai có thể nghĩ tới, mấy ngày trước đó vẻ ngoài của hắn còn là một người đàn ông vạm vỡ thô kệch.
Chỉ mấy ngày sau đó, tướng mạo của hắn ngay cả hắn cũng có loại cảm giác không thể nào tưởng tượng được.
Khuôn mặt này thật đúng là mê người ...
"Cái tên phế vật đại sư huynh kia quả thực quá chậm, đến tận bây giờ rồi thế mà còn chưa có tin tức gì."
Hứa Cương lẩm bẩm.
Mà hai người bạn đồng hành vừa rồi cũng bồn chồn không yên, sau khi trở về báo tin thì đã lại ra ngoài rồi.
Hiện tại bên trong gian phòng này chỉ còn lại chính hắn.
Chỉ cần cố gắng củng cố thêm mấy ngày thì hắn là có thể hoàn toàn củng cố được.
"Đáng tiếc các thế lực lớn bây giờ trở nên vô cùng cảnh giác, trước đó phí hết bao nhiêu tâm trí mới dẫn được bọn họ tới đây, hiện tại chỉ có thể tìm một vài tên Thất phẩm, Bát phẩm tới dùng tạm vậy."
Hứa Cương lẩm bẩm.
Ngay vào lúc hắn tiếp tục vận chuyển chân khí từng lần một.
Đột nhiên!
Phanh phanh phanh!
Tiếng đập cửa truyền đến.
"Ai?"
Hứa Cương ngẩng đầu lên nói với giọng lạnh lùng.
"Đưa nước ấm."
"Cút, nếu như tới làm phiền ta nữa thì ta sẽ bóp chết ngươi!"
Hứa Cương nói với giọng lạnh như băng.
Khu vực cửa phòng lập tức hoàn toàn im lặng.
Nhưng sắc mặt Hứa Cương đột nhiên thay đổi, đột nhiên dứng dậy, chân khí trên dưới toàn thân cuộn trào mãnh liệt, khí thế cao không thể chạm, đi lên chính là chưởng lực hung hăng vỗ ra ngoài.
Cửa phòng đột nhiên nổ tung.
Một luồng sáng màu xanh ở bên ngoài cửa trong nháy mắt điên cuồng lóe lên, quanh người được lôi điện bao bọc, khí tức kinh khủng, lập tức một quyền hung hăng đấm về phía thân thể của Hứa Cương.
Toàn bộ không gian giống như vì đó mà run rẩy.
Răng rắc!
Ầm!
Xương cốt nổ tung, máu thịt bay múa.
Trong miệng Hứa Cương lập tức phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, thân thể lập tức bay ngược ra đằng sau, toàn bộ cánh tay trong nháy mắt đã nổ thành đống thịt vụn, thân thể bay ra đằng sau lập tức va chạm vào bức tường khiến bức tượng sập.
Thân hình Dương Phóng nhoáng một cái, ngay lập tức xông tới, bàn tay lớn lập tức dùng sức vung mạnh tới.
Ầm!
Giống như vỗ vào người bù nhìn vậy, lập tức vỗ thân thể Hứa Cương bay tứ tung ra ngoài, phọt ra máu tươi, kinh mạch đứt gãy, hung hăng rơi đập vào nơi phía xa.
Dương Phóng cau mày lại, ngay sau đó thân hình lại nhoáng lên cái nữa, lập tức một chưởng vỗ tới, đánh cho ngất xỉu hoàn toàn rồi dùng tay xách lên.
Yếu!
Quá yếu!
Liên tục gặp phải hai tên đạo tặc hái hoa, lực lượng đều yếu hơn so với Thánh Linh bình thường không chỉ một bậc.
Giống như thể loại công lực đạt thành nhanh chóng này không cách nào làm đến mức cô đọng.
Đặc biệt là gia hỏa trước mắt này!
Thực lực còn muốn yếu hơn so với tên đạo tặc hái hoa vừa rồi.
Thực lực của hắn nhiều nhất chỉ là nửa bước Thánh Linh mà thôi!
Ở vào lúc xuất thủ, lực lượng quả thực tán loạn không chịu nổi.
Dương Phóng giương mắt lên mà nhìn, quan sát bốn phương tám hướng một chút, sau đó mang theo thân thể của người này nhanh chóng biến mất khỏi nơi đây.
Khi hắn ở trong rừng trước đó hắn đã ép hỏi ra nơi ở của bọn họ từ trong miệng của tên đạo tặc hái hoa trước đó, cho nên sau khi chạy tới Bạch Long trang không có kết quả gì thì hắn lập tức chạy tới chỗ quán trọ của bọn họ.
Không ngoài dự liệu.
Thế mà thật để hắn gặp được một tên!
Đáng tiếc hai tên con lại giống như không ở chỗ này.
Nếu không nhiệm vụ lần này xem như hoàn thành vượt mức.
Thời gian không lâu sau đó.
Dương Phóng lại xuất hiện ở trong khu từng bên ngoài thị trấn một lần nữa, tiện tay ném thân thể của đối phương xuống, sắc mặt lạnh lùng, mở miệng nói: "Còn hai người nữa đâu?"
"Ngươi ... ngươi là ai?"
Tên đạo tặc hái hoa Hứa Cương này vô cùng hoảng sợ, vẻ mặt trắng bệch, toàn thân trên dưới tất cả đều là mồ hôi nhễ nhại.
Hắn bây giờ còn đang hoàn toàn ở trong trạng thái mộng bức.
Từ đầu đến cuối còn chưa rõ lắm cái gì vừa mới xảy ra?
Cái người xách hắn đến đây đến cùng là ai?
Vì sao không nói một lời, vừa tới đã đánh đập hắn rồi?
Là bọn họ để lộ sao?
Tuyệt không có khả năng này.
"Tần Thiên Liệt - Thất Sát bang."
Dương Phóng nói với giọng điệu lạnh lùng.
"Tần ... Tần Thiên Liệt."
Tên đạo tặc hái hoa kia vẻ mặt kinh hãi nhìn về phía Dương Phóng.
Lại là hắn!
Làm sao hắn lại tìm đến được?
Trước đây không lâu bọn họ còn đang thảo luận cao thủ của các thế lực lớn, trong đó còn có tin tức về Tần Thiên Liệt.
Thật không nghĩ tới tốc độ của đối phương lại nhanh chóng đến như vậy!
Lại tìm được chỗ ở của bọn họ!
Dương Phóng cau mày, lộ ra vẻ không kiên nhẫn, nói: "Đừng có lãng phí thời gian của ta, hai người kia đâu rồi? Nói nhanh một chút, bằng không ta sẽ bảy gãy tay chân của ngươi cái thằng ba đê này!"
"Không biết, ta không biết, tha mạng, đừng có tra tấn ta!"
Đạo tặc hái hoa Hứa Cương hoảng sợ vội vàng mở miệng nói.
Ba!
Một bàn tay của Dương Phóng tát tới, lập tức tát cho hắn bay tứ tung ra ngoài, máu thịt nổ tung, thân hình vạm vỡ đi về phía trước như một cái bóng ma đáng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận