Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 504: Vị kia là phu nhân của Viện chủ Hải Sa viện!

Rất nhiều người quỳ rạp trên mặt đất, lấy đầu dập đất, bịch bịch rung động.
"Xuy!"
Dương Phóng dừng xe ngựa lại, lập tức nhảy xuống khỏi xe ngựa, mở miệng hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Tiêu Phóng, ngươi đến rồi."
Tống Thục Mai cũng mặt đầy nước mắt, khóc tới con mắt đều sưng đỏ lên, mở miệng nói ra:
"Bên trong Nam Sơn thành, người thân, thân nhân, bằng hữu, còn có rất nhiều thân thích của chúng ta, tất cả đều bị Vân Ưng viện bắt lại, xếp hàng chờ chém đầu, muốn một ngày giết ba mươi người, ta tận mắt nhìn thấy, mẫu thân của ta, mợ của ta, biểu muội của ta, còn có rất nhiều bằng hữu, tất cả đều bị ta liên lụy, ô ô ô ô ..."
Phương Viện Viện ở một bên cũng đang ngồi xổm trên mặt đất, che miệng, nước mắt rơi xuống.
Nàng ta từ trước đến nay luôn kiên cường, không muốn khóc một cách dễ dàng.
Nhưng từ sau khi chạy từ Nam Sơn thành trở về thì vẫn đang âm thầm rơi lệ.
Vân Ưng viện, Phá Quân viện, Kim Cương viện, thủ đoạn của bọn họ quá độc!
"Cái gì?"
Dương Phóng nhíu mày.
Mấy ngày nay hắn ngược lại là rất ít khi đi tới Nam Sơn thành.
Thế mà xảy ra chuyện lớn như vậy.
Ba viện Vân Ưng viện, Phá Quân viện, Kim Cương viện đã quay trở về?
"Sư tôn ở đâu?"
Dương Phóng nhẹ nhàng thở ra và hỏi.
"Cha đã tức đến phun máu, đang chuẩn bị đi liều mạng với bọn họ bị ta cản lại."
Tống Thục Mai thút thít.
Dương Phóng rơi vào trầm mặc.
Sau đó cất bước đi ra, đi về phía viện lạc của Tống Kim Luân.
"Sư tôn. . ."
"Khụ khụ. . ."
Mặt Tống Kim Luân như tờ giấy vàng, tiếng ho khan vang lên, thân thể lảo đảo, từ trong phòng đi ra một lần nữa, vết thương vốn đã băng bó kỹ càng lại bắt đầu rướm máu lần nữa, ánh mắt nhìn chăm chú lên Dương Phóng, khàn giọng nói:
"Mục tiêu của bọn họ là ta, chắc chắn là vì ép ta ra ngoài, ta không thể ở lâu, nhất định phải ra ngoài, Tiêu Phóng, ta không cần biết ngươi cuối cùng muốn làm cái gì, mời ngươi xem ở trên tình nghĩa sư đồ một đoạn thời gian, ở sau khi ta chết đi, có thể giúp ta chiếu cố tốt cho bọn họ!"
Trên khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ mệt mỏi, trong mắt đã hiển hiện tơ máu.
Cho dù ngày bình thường luôn không quan tâm hơn thua.
Giờ phút này cũng hoàn toàn không kìm nén được nữa.
"Sư nương đã chết?"
Dương Phóng hỏi.
"Không biết."
Tống Kim Luân lắc đầu, "Nhưng dựa theo tin tức Thục Mai tra được, Vân Ưng viện đang bắt bọn họ khai đao, muốn một ngày giết ba mươi, thẳng đến hoàn toàn giết hết, sư nương của ngươi chắc là sống không nổi ba ngày, ta nhất định phải ra ngoài."
"Nhưng xem như sư tôn ra ngoài thì lại có thể thay đổi được gì?"
Dương Phóng nhíu mày.
"Nhưng để cho ta trốn ở chỗ này, ta càng không làm được!"
Tống Kim Luân trầm giọng nói.
Hắn cất bước bước ra ngoài.
Trường sam màu trắng phiêu động, xen lẫn mùi thuốc vào mùi máu tươi.
Dương Phóng im lặng một lúc.
Hắn có thể cảm nhận được loại tâm trạng này của Tống Kim Luân.
Nhưng Tống Kim Luân ra ngoài vào thời khắc này thì không khác gì so với đi chịu chết.
Mắt thấy Tống Kim Luân sắp đi ra khỏi nơi đây, hắn mặt không biểu tình, đột nhiên nói ra:
"Sư tôn, để ta đi."
Tống Kim Luân dừng bước chân lại, nhìn về phía Dương Phóng.
"Ngươi?"
"Đúng vậy, mặc dù ta không cách nào cam đoan có thể cứu sư nương và những người khác, nhưng không đến mức trực tiếp đi chịu chết."
Dương Phóng nói.
"Ta đi cùng với ngươi đi!"
Tống Kim Luân mở miệng.
"Không cần, một mình ta có thể làm, quá nhiều người ngược lại không tốt."
Dương Phóng từ chối, nói: "Lương thực ta đã mang đến, tổng cộng năm ngàn cân, chắc là đủ ăn một đoạn thời gian, có điều ta còn có một cái yêu cầu, lời nói lần trước của sư tôn còn tính hay không?"
Tống Kim Luân khẽ giật mình, sau đó hai mắt sáng lên.
"Ngươi bằng lòng?"
"Đúng vậy."
Dương Phóng gật đầu.
"Được, lệnh bài Tông chủ ngay ở chỗ này, ta bây giờ có thể giao cho ngươi!"
Tống Kim Luân lấy ra một cái lệnh bài màu tím, được đúc thành từ kim loại, hoa văn mang phong cách cổ xưa, lập tức ném cho Dương Phóng.
Dương Phóng một phát bắt được, ánh mắt như điện, nhìn về phía lệnh bài.
Thần Vũ tông là một mớ hỗn độn.
Hắn hoặc là mặc kệ, hoặc là nên vì chính mình tới tranh thủ đến lợi ích lớn nhất.
Hiện tại Tống Kim Luân có khả năng cho hắn chỗ tốt đẹp nhất, không thể nghi ngờ chính là vị trí Tông chủ.
Ban đầu hắn còn không muốn tiếp nhận mọi thứ, bởi vì hắn cảm thấy đó là một cái gánh nặng!
Nhưng thẳng đến khi hắn đạt được Thị Huyết Phi phong.
Có thần vật này, cao thủ Siêu phẩm đệ tam quan chưa chắc có thể đuổi kịp chính mình.
Có cái này đã đứng ở phía bất bại!
"Dựa vào lệnh bài, mọi võ học trong Hải Giác Thiên Nhai lâu, mặc ngươi đọc, các loại sản nghiệp lớn của Thần Vũ tông, mặc ngươi điều động, bao gồm đệ tử bảy viện, toàn bộ nghe ngươi."
Tống Kim Luân trầm giọng nói.
Lệnh bài là tìm được từ trên thi thể của Đông Phương Bạch.
Cũng may Đông Phương Bạch mang theo trên người, nếu không rơi vào trong tay ba viện Phá Quân, Vân Ưng, Kim Cương thì phiền phức lớn rồi.
"Biết."
Dương Phóng gật đầu, quay người rời đi.
...
Bên trong Nam Sơn thành.
Một mảnh náo nhiệt.
Trên đường phố, có vô số bóng người nhốn nháo.
Tập trung vây quanh xung quanh pháp trường, tranh nhau bàn tán.
"Hôm nay chém những ai?"
"Dường như là người thân của Hải Sa viện, đúng rồi, vị kia là phu nhân của Viện chủ Hải Sa viện!"
"Không thể nào, Trần phu nhân Viện chủ Hải Sa viện, nàng ta còn xinh đẹp như thế?"
"Xùy, xinh đẹp cái gì? Sớm đã hơn năm mươi rồi, làn da nói không chừng cũng đã không còn săn chắc, không phải là ngươi cảm thấy hứng thú đối với nàng chứ?"
"Hắc hắc, ta lại cảm thấy không tệ."
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận