Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 91: Đó chính là Thần chủng

"Trình ... Trình Thiên."
Trình Thiếu Vũ vốn muốn trả lời tên thật, nhưng vẫn lập tức đổi giọng báo cái tên giả.
"Trình Thiên, ngươi ăn thứ này vào đi!"
Dương Phóng lấy ra một viên đan dược đen thui.
"Đây là cái gì?"
Sắc mặt Trình Thiếu Vũ thay đổi lớn, vội vàng tiến hành kháng cự.
Nhưng ở dưới sự áp chế mạnh mẽ của Dương Phóng, vẫn là nhét được viên đan dược kia vào trong mồm của hắn, bắt hắn phải nuốt xuống.
"Khụ khụ. . . Ngươi cho ta ăn cái gì vậy?"
Trình Thiếu Vũ kinh hoảng nói.
Dương Phóng lộ ra vẻ chờ mong, không nói một lời nào, bình tĩnh nhìn vào Trình Thiếu Vũ, trong lòng âm thầm tính toán thời gian, ghi chép khoảng thời gian kịch độc bộc phát.
Nhưng hắn càng nhìn về phía Trình Thiếu Vũ như vậy thì Trình Thiếu Vũ càng trở nên kinh hoảng hơn.
Mà chẳng mấy chốc, Trình Thiếu Vũ lập tức ý thức được bản thân mình ăn phải cái thứ gì.
Trước mắt của hắn đang nhanh chóng biến thành màu đen, tất cả mọi thứ đều trở nên mơ hồ, không chỉ có như thế, trong lỗ mũi còn có từng thứ sền sệt trào ra, khắp khuôn mặt đều truyền đến cảm giác nóng bỏng.
Hắn lập tức hoảng sợ kêu to lên, "Hai mắt của ta, hai mắt của ta làm sao vậy, ta không nhìn thấy thứ gì, ta mù ... cứu ta, nhanh cứu ta ..."
"88 giây!"
Dương Phóng tự nhủ.
Thế mà tới 88 giây, kịch độc mới bộc phát?
Mà Trình Thiếu Vũ hiện tại vẫn còn trong tình trạng nội lực không đủ.
Nếu như nội lực của hắn đầy đủ, tiến hành toàn lực chống lại, đây chẳng phải nói là khoảng thời gian kịch độc bộc phát sẽ chậm hơn nữa sao?
Không được!
Nhất định phải tăng độc tính lên!
"Chỉ mỗi hai mắt không nhìn thấy gì sao? Lỗ tai có thể nghe thấy được hay không? Lời ta nói ngươi còn có thể nghe thấy được chứ?"
Dương Phóng hỏi.
"Ta mù, van cầu ngươi nhanh cho ta thuốc giải, ta không thể bị mù a, ta sai rồi ... chưởng quỹ tha cho ta một mạng ..."
Trình Thiếu Vũ hoảng sợ kêu to.
"Ta hỏi ngươi có thể nghe thấy lời ta nói không?"
Dương Phóng nhướng mày hỏi lớn hơn chút.
"Nghe không được rõ ràng, nghe không rõ ràng, hai mắt của ta, lỗ tai của ta tất cả đều mơ hồ ..."
Trình Thiếu Vũ vội vàng mở miệng.
"Mơ hồ?"
Dương Phóng lập tức suy nghĩ.
Độc tính còn chưa đủ mạnh!
Trước đó thời điểm hắn dùng khí độc đi ám toán Ngô Tôn, Ngô Tôn chắc hẳn cũng có loại cảm giác này.
Cũng không thể đạt được hiệu quả làm mù và điếc hoàn toàn.
Dương Phóng tiếp tục quan sát hơn một giờ, sau khi nhìn thấy đối phương không có biểu hiện gì nữa thì lập tức lấy ra thuốc giải trực tiếp cho đối phương uống vào, sau đó lại hai ba phát chưởng đao đánh xuống, đánh gục đối phương.
Dương Phóng lập tức đi tới bên cạnh, bắt đầu tăng cường liều lượng thêm một lần nữa.
. . .
Trời tối Trời đã khuya.
Ngoài trời tối đen như mực.
Trên đầu Dương Phóng đeo mặt nạ, trên người mặc trang phục màu đen, lại lặng lẽ chạy về phía khu vực đường phố phía đông một lần nữa, thuận tay ném một tấm Đạo đồ mới vẽ vào bên trong một con hẻm, sau khi xác định xung quanh không có người lại lập tức chạy về phía khu phố phía tây.
Cứ như vậy bốn khu phố lại được hắn ném Đạo đồ mới vẽ một lần nữa.
Những tấm Đạo đồ được ném ra lần này, ở trên bút pháp tốt hơn so với trước đó rất nhiều.
Hắn không tin còn có thể có người nhận ra được nhanh như vậy.
Dù sao hắn có thể tăng độ thành thạo của Hội họa lên không ngừng.
Tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng có thể vẽ ra được đến cảnh giới lấy giả làm thật.
Nhoáng một cái đã ba ngày trôi qua.
Dương Phóng đều ở bên trong hố, ban ngày tu luyện như thường lệ, ban đêm tiếp tục điều chế độc dược.
Ở dưới tình huống có Trình Thiếu Vũ làm vật thí nghiệm, uy lực kịch độc hắn phối chế ra đang tăng lên một cách nhanh chóng, ba ngày trôi qua, Trình Thiếu Vũ sắp bị giày vò đến không còn hình người.
Cùng lúc đó, bên ngoài lại xuất hiện tình trạng hỗn loạn.
Hỗn chiến trước đó mới lắng xuống thì lần này lại trở nên kịch liệt hơn.
Tất cả đều là bởi vì mười mấy tấm Đạo đồ mà Dương Phóng đã ném ra sau đó!
Loại Đạo đồ này được vẽ ra ở dưới trình độ cao đến mức ngay cả cao nhân Kiếm tháp cũng phải bỏ ra tới khoảng nửa ngày mới nhận ra được.
Nhưng vấn đề là, có tổng cộng hơn chục tấm Đạo đồ giả đang lưu truyền trên đường phố.
Ai có thể dám chắc bên trong những tấm Đạo đồ giả này không có lẫn cái thật vào?
Cho nên, bất kể tin tức về Đạo đồ truyền ra từ nơi nào, bọn họ đều muốn lập tức chạy tới tiến hành tranh đoạt, sau khi tranh ddaotj lại tiến hành phân biệt thật giả.
Ba ngày trôi qua, nơi định cư trực tiếp bước vào một loại hỗn loạn trước nay chưa từng có.
Răng rắc!
Bên trong một quán rượu nhỏ, Hoang Dã sư huynh với vẻ mặt lạnh lùng, vung tay vỗ ra một chưởng vỗ nát một cái bàn, mảnh gỗ vụn bay tứ tung, bắn tung tóe khắp nơi.
"Đủ rồi!"
Giọng điệu hắn lạnh lùng, lạnh giọng quát lớn, "Rõ ràng là có thằng giặc nào đó đang cố ý làm rối loạn tầm mắt của chúng ta, tất cả Đạo đồ tất cả đều là giả, đừng có tranh giành nữa!"
Những khách giang hồ khác trong quán rượu, sắc mặt cũng thi nhau thay đổi, không dám nhiều lời.
Trên mặt đất đã có mười mấy bộ thi thể ngã xuống, tràn đầy máu tươi, tràn ngập một loại khí tức nồng nặc.
"A Di Đà Phật!"
Hắc Ấn thiền sư của Hắc Sơn tự giơ một tay lên, niệm một câu Phật hiệu, hai mắt rủ xuống, nói: "Vậy theo cách nhìn của Hoang Dã thí chủ thì chúng ta nên làm gì?"
"Không cần biết thằng giặc kia xảo trá cỡ nào, mục đích của hắn chắc chắn vẫn chỉ có một, đó chính là Thần chủng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận