Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 384: Thích chơi phải không?

"Không có gì, tránh ra đi!"
Dương Phóng tiếp tục trả lời với giọng nói khàn khàn.
Sưu!
Ầm ầm!
Bóng đen lóe lên, gió lớn rít gào, một tên Thú nhân trong đó hành động đầu tiên giống như tia chớp, thân thể cao tới hai mét ba lập tức xông ra, một quyền nặng nề nện về phía trên xe ngựa.
Tạp sát!
Toàn bộ thùng xe lập tức nổ tung ra.
Bốn cái rương bạc được cất ở bên trong bị hắn đấy bay tứ tung tại chỗ, cái rương nổ tung, từng nén bạc ánh bạc lóng lánh bay múa khắp trời, lóe ra màu sắc mê người, phát ra tiếng leng keng lanh lảnh, bay tán loạn về phía bên trong miếu hoang.
Tất cả mọi người bao gồm cả công tử trẻ tuổi kia, tất cả đều đột nhiên biến sắc, hô hấp dồn dập.
Bạc!
Thật là nhiều bạc!
Bên trong xe ngựa này thế mà lại chứa đầy tất cả đều là bạc?
Ánh mắt của bọn họ nhìn về phía những chiếc xe ngựa còn lại, hai mắt nhất thời đỏ lên, sự tham lam tăng vọt trong ánh mắt, hận không thể lập tức xông ra, chiếm những bạc này trở thành của riêng.
Đột nhiên không có để ý tới.
Dương Phóng ở một bên, con ngươi tức trở nên lạnh lùng, giống như động tuyết giữa mùa đông, sát ý nổi lên, nhiệt độ giảm mạnh.
"Hắc hắc hắc. . ."
Tên Thú nhân xuất thủ kia, sau khi một quyền đấm vỡ thùng xe ngựa, sau đó đột nhiên dừng lại, trên mặt mang theo nụ cười dày đặc, nghiến răng nghiến lợi, phát ra một tràng tiếng cười kinh khủng: "Thế mà vận chuyển nhiều bạc tới như vậy, ta không biết những nén bạc này từ đâu mà có? Theo ta thấy, tốt hơn hết là nên để tất cả những nén bạc này lại đi, ha ha ha ha ..."
Tiếng cười của hắn vẫn vang dội, với giọng khàn khàn và ngông cuồng, những chùm lông màu đen trên khắp người hắn đang không ngừng nở ra, lồng ngực phập phồng lên xuống, các cơ bắp toàn thân không ngừng co rút vào rồi lại phồng ra, tràn ngập một loại lực lượng to lớn mà đáng sợ.
Sưu!
Ầm ầm!
Thân thể Dương Phóng trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, như thể dịch chuyển tức thời, một tràng tiếng lôi đình đùng đoàng kinh hoàng vang vọng trong không trung, âm thanh đinh tai nhức óc.
Ngay sau đó!
Ầm!
Lập tức có một quyền hung hăng đấm vào nơi lồng ngực của tên Thú nhân kia, nhanh chuẩn lại hung ác, lực lượng khủng bố, lôi quang nổi lên, không biết khủng bố tới mức độ nào, lập tức đấm cho tên Thú nhân kia phọt ra máu tươi, trong miệng thì kêu rên thê lương thảm thiết, toàn bộ phần ngực lập tức lõm xuống, xương ức, xương sườn và các cơ quan nội tạng đều bị đập nát không sót một chút nào, như thể bị một con quái vật khổng lồ cực kỳ đáng sợ nào đó giẫm phải vậy.
Này còn chưa tính là gì.
Sau khi Dương Phóng tung ra một quyền, năm ngón tay nhanh như thiểm điện chộp lấy, mang theo lực lượng đáng sợ dữ tợn, lập tức chộp về phía mặt của tên Thú nhân kia, phốc một tiếng, lập tức móc xuống đôi mắt của nó.
Năm ngón tay giống như dao găm, hung hăng chọc vào mặt của tên Thú nhân kia một mực cắm vào bên trong mặt, ầm một tiếng, thuận tay nhấn một cái, lập tức đè ngã thân thể tên Thú Nhân kia xuống.
Ầm!
Xương sọ vỡ vụn, phần gáy bị hung hăng đâm ra một vết lõm rất lớn.
A!
Tên Thú nhân kia kêu thê lương thảm thiết, thân thể run rẩy, lỗ mũi, miệng, lỗ tai tất cả đều đang trào máu điên cuồng.
Hai bàn tay Dương Phóng nắm lấy cái miệng của Thú nhân dùng sức xé ra.
Phốc phốc!
Cái miệng to lớn bị hắn lập tức xé đến sau tai, vô cùng dữ tợn, máu tươi tuôn trào.
Tên Thú nhân kia rốt cuộc không chịu nổi nữa, bất tỉnh ngay tại chỗ.
Dương Phóng mặt không biểu tình, toàn thân là máu, thân thể đứng lên, ánh mắt nhìn về phía đám người trước mặt, khí tức sôi trào mãnh liệt.
"Thích chơi phải không?"
. . .
Trong miếu đổ nát.
Thi thể bay múa.
Tiếng kêu thảm vang lên.
Từng cỗ thi thể giống như búp bê vải vậy, bay múa lung tung loạn xì ngầu, ở dưới quyền sắt của Dương Phóng, từng cỗ thi thể xương nát tan tành, vô cùng thê thảm.
Hắn bây giờ ngay cả kiếm cũng chẳng muốn rút, hắn hoàn toàn dùng bạo lực để phát tiết.
Nắm đấm kinh khủng tung ra, quả thực không có bất kỳ người nào có thể chống đỡ được, cái gọi là cao thủ Thập phẩm ở dưới quyền sắt của hắn cũng chỉ một đấm là quỳ, mà ngay cả chân khí hộ thể cũng bị chấn động tới tan vỡ ra.
Càng quan trọng hơn chính là, bọn họ chạy còn không chạy nổi Dương Phóng.
Bằng Hư Lâm Không bộ cộng với Lôi Quang bộ của Dương Phóng, tốc độ còn nhanh hơn so với Siêu phẩm sơ kỳ bình thường.
Một đám người như này ở trong mắt Dương Phóng chẳng khác nào cái bao cát sống tập đấm vậy.
"Ninh thiếu đi mau!"
Tên Thú nhân còn lại phát ra tiếng kêu kinh hoàng, liều lĩnh lao về phía thân thể của Dương Phóng, muốn dựa vào thân hình to lớn của mình ôm chặt Dương Phóng lại.
Tuy nhiên thân thể của hắn vừa mới nhào tới thì đã lĩnh trọn một cú đấm thần sầu của Dương Phóng vào nơi lồng ngực của hắn.
Ầm ầm!
Tiếng động kinh khủng, máu tươi bắn tung tóe.
Tên thú nhân kia phọt ra máu tươi, xương ngực, xương sườn gẫy, kinh mạch, nội tạng đều bị chấn động đến nứt ra, sắc mặt nhăn nhó, đau đến không muốn sống, thiếu chút nữa thì bị một đấm chết tươi.
Sau đó Dương Phóng chộp lấy tai kéo lại, rồi giật mạnh một cái.
Phốc phốc!
Nguyên một cái lỗ tai to lớn lập tức bị hắn thuận tay giật xuống, máu tươi bắn tung tóe rơi rụng.
Tên Thú nhân kia phát ra tiếng kêu thảm, ngay cả toàn bộ thân hình cũng bị một cỗ quán tính kinh khủng lập tức hung hăng bay tứ tung ra ngoài, phịch một tiếng rơi vào trong sân, ngất đi, thất khiếu tất cả đều đang chảy máu.
Công tử trẻ tuổi kia một mặt hoảng sợ, liều lĩnh bỏ chạy về phía bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận