Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 288: Tấn công Tổng Binh phủChương 288: Tấn công Tổng Binh phủ

Về phần những dân phu còn đang ngơ ngơ ngác ngác tạo dựng đại trận kia thì cũng ngã nhào xuống đất thành từng nhóm.
"Nhanh đi phóng hỏa!"
Bảy tám tên cao thủ Diệt Tà minh lao nhanh ra ngoài, nín thở hành động.
Bọn họ ném từng cái bó đuốc về phía bên trong nơi đang tạo dựng đại trận, không để ý tới sự sống chết của những tên dân phu kia, một khu vực rộng lớn của ngọn lửa bốc lên nhanh chóng.
Bảy tám bóng người đều phát ra tiếng cười trầm thấp, hành động nhanh chóng, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Chuyện hôm nay lại thuận lợi tới mức nằm ngoài sự dự liệu!
Chỉ có điều!
Ở khi bọn họ vừa mới lao vào trong một con hẻm nhỏ.
Ở khu vực trên đầu.
Một bóng người màu đen lao vượt qua và đáp xuống trước mặt bọn họ, khiến thân thể bọn họ dừng lại ngay lập tức.
"Đây chính là kế hoạch của các ngươi sao?"
Dương Phóng nói với giọng nói khàn khàn.
"Hành Giả Võ Tòng?"
"Cuối cùng thì ngươi cũng đã đến?"
"Không sai, đây chính là kế hoạch của chúng ta, chỉ có như vậy mới có thể hủy đi truyền tống trận, mà đây vẫn chỉ là bước đầu tiên mà thôi!"
Mấy cái bóng người mở miệng nói.
"Những chuyện mà Diệt Tà minh làm ra dường như cũng chẳng có gì khác biệt so với Tà Đạo!"
Dương Phóng nói với giọng lãnh đạm.
Mấy người đột nhiên thay đổi sắc mặt.
"Đủ rồi, chúng ta chỉ là đang hy sinh một số nhỏ lợi ích, bảo vệ chính là càng nhiều người hơn!"
"Chỉ cần tiêu diệt được tổ chức Tà Đạo, những người khác đều sẽ có một cuộc sống thoải mái và những người kia sẽ được ghi nhớ!"
"Nếu như muốn đạt được điều gì đó thì sự hy sinh cần thiết là điều không thể tránh khỏi, bọn họ đã trở nên ngơ ngơ ngác ngác rồi, cho dù còn sống lâu thêm nữa thì lại có thể làm gì?"
. . .
"Buồn cười!"
Dương Phóng nói với giọng mỉa mai, "Hy sinh người khác ngược lại là nghĩa chính ngôn từ, hy sinh chính các ngươi không biết sẽ là như thế nào?"
"Hành Giả Võ Tòng, ngươi đã muốn hợp tác với chúng ta vậy thì nên đến đúng giờ mà không phải đứng ra chỉ trích chúng ta!"
Một người đàn ông trung niên trong đó lanh giọng quát khẽ nói: "Chúng ta đi!"
Bọn họ lập tức lựa chọn một con hẻm nhỏ khác nhanh chóng rời đi.
Dương Phóng ánh mắt anh u lạnh lẽo, không nói một lời, đưa mắt nhìn bọn họ lập tức đuổi theo đằng sau.
. . .
Trong ngôi nhà của ngày hôm qua.
Từng tên cao thủ của Diệt Tà minh nhanh chóng từ xa chạy tới, đám người đông đảo.
Giống như hôm qua cũng không phải là toàn bộ số người của bọn họ.
Thân thể Dương Phóng cũng lập tức từ trên cao hạ xuống, hạ vào trong sân.
"Bằng hữu, xem ra không cần mượn nhờ lực lượng của ngươi, chúng ta cũng đã đốt truyền tống trận thành công!"
Trong đám đông, nữ tử tên là 'Lăng sư muội' kia một mặt đắc ý nhìn về phía Dương Phóng, nở ra nụ cười mỉm.
"Thật sao?"
Dương Phóng nói với giọng nói khàn khàn.
"Lăng Linh không được vô lý!"
Từ trưởng lão ngày hôm qua phất phất bàn tay, ngăn cản Lăng Linh lại rồi mỉm cười nhìn về phía Dương Phóng, "Có thể được các hạ tương trợ thì vẫn là một cái trợ lực to lớn, thực không dám giấu giếm, kịch độc mà chúng ta điều chế ra chỉ có thể có tác dụng đối với Tứ phẩm, Ngũ phẩm bình thường mà thôi, nghe nói kịch độc của tổ chức của ngươi có thể có tác dụng với Thất phẩm, không biết bằng hữu có mang theo đến không?"
"Mang theo, có điều ta cần phải biết kế hoạch tiếp theo của các ngươi!"
Dương Phóng khàn giọng nói.
"Được thôi!"
Từ trưởng lão gật đầu, mỉm cười nói: "Hôm nay chúng ta phóng hỏa truyền tống trận, bên phía tổ chức Tà Đạo chắc chắn sẽ tức giận, chúng ta muốn nhân cơ hội này tập kích Tổng Binh phủ, lát nữa ta đích thân dụ Sư Linh Vận đi, các ngươi thì xông vào Tổng Binh phủ, thứ nhất là tiếp tục phóng hỏa, thứ hai là tìm kiếm Thần chủng.
Các hạ đã muốn hợp tác với chúng ta thì chắc hẳn cũng là vì Thần chủng mà đến, đối với Thần chủng, chúng ta không có quá nhiều yêu cầu, chỉ cần có thể hủy đi cứ điểm Tà Đạo chỗ này là được rồi, các hạ cảm thấy như thế nào?
Lời của hắn nói ra, thật thật giả giả, để cho người ta nhìn không thấu.
Dương Phóng nói với giọng ngàn ngàn, "Được!"
"Vậy chất kịch độc kia có thể giao cho chúng ta được chưa?"
Từ trưởng lão hỏi.
Phù phù!
Dương Phóng thuận tay quăng ra, một cái túi màu đen bay ra.
Sắc mặt Từ trưởng lão trở nên nghiêm túc, lập tức nắm lấy cái túi, bắt đầu kiểm tra.
Chỉ thấy trong cái túi có những gói nhỏ được đóng gói riêng lẻ, còn có những chiếc bình bằng ngọc, không chỉ chứa độc mà còn có thuốc giải.
"Muốn kiểm tra không?"
Dương Phóng khàn giọng hỏi.
"Không cần, chúng ta tin tưởng vào năng lực của tổ chức ngươi!"
Từ trưởng lão mỉm cười.
Hắn để cái túi sang một bên, để mọi người lấy đi phần của riêng mình.
Tuy nhiên trong lúc lấy, người đàn ông trung niên họ Vương còn để mắt tới, dùng thuốc bột đặc thù kiểm tra một lần, quả thực bên ngoài không có bị động tay chân, mới khẽ gật đầu.
"Bằng hữu, đã như vậy thì chúng ta hãy chuẩn bị một chút rồi lập tức hành động đi!"
Từ trưởng lão mỉm cười.
. . .
Gió lạnh quét qua.
Mây đen che khuất mặt trăng.
Đó là lúc mọi thứ đều im lặng.
Theo tiếng hô nhẹ của Từ trưởng lão, tất cả mọi người vội vã lướt ra khỏi sân, sau đó hành động.
Một canh giờ sau.
Từ trưởng lão xông vào Tổng Binh phủ một cách thuận lợi.
Chỉ có điều vừa mới tiến vào bên trong còn chưa được một lúc thì đã bị Sư Linh Vận phát hiện ra.
"Làm càn!"
Một tiếng quát lạnh vang lên.
Khuôn mặt xinh đẹp của Sư Linh Vận chứa đầy sát khí, trên người mặc một chiếc váy màu hồng, lập tức lao ra khỏi phòng, một chưởng vỗ về phía thân thể của Từ trưởng lão.
Bạn cần đăng nhập để bình luận