Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 815 - Hội ... Hội trưởng!



Chương 815 - Hội ... Hội trưởng!




Bọn họ thế mà thông qua truyền tống trận tiến vào nơi này?
Hơn nữa!
Nhìn thi thể, chắc hẳn chết được đoạn thời gian rồi.
Dương Phóng thuận tay kiểm tra trên người ba vị trưởng lão này, chẳng mấy chốc đã phát hiện sau lưng mỗi người bọn họ đều có từng mảnh từng mảnh độc ban, lít nha lít nhít, trông mà giật mình.
"Kịch độc! !"
Liễu Vân giật mình nói.
Dương Phóng ánh mắt hững hờ, đứng dậy một lần nữa đi sâu vào bên trong hang động.
Không bao lâu sau, một cái đại trận to lớn cuối cùng cũng đã lọt vào trong tầm mắt của hai người.
Để Dương Phóng thầm thở phào chính là.
Trận đài cũng không có bị phá hủy.
Vẫn hoàn hảo vô khuyết.
Hắn thầm suy nghĩ.
Cao thủ sát hại ba vị cao thủ Hội trưởng Thanh Long hội dừng như cũng không có tiến vào đại trận?
Chẳng lẽ bọn họ đang chờ đợi ở phía bên kia?
Một lát sau.
Dương Phóng lấy tinh thạch trên người ra, bắt đầu nhét từng viên vào bên trong đại trận, mười tám viên tinh thạch chẳng mấy chốc đã được nhét vào, tung người nhảy lên, rơi vào vị trí trung ương của đại trận.
"Lên đây đi."
Hành mở miệng lạnh lùng nói.
"Vâng, sư tôn."
Liễu Vân vội vàng nhảy lên, rơi vào trên trận đài.
Dương Phóng ngồi xổm xuống, bàn tay rộng lớn nhẹ nhàng nhấn vào một chỗ nút ấn ở trên trận đài, ánh mắt lãnh đạm, chân khí lôi điện trong cơ thể lập tức tràn vào.
Ầm!
Toàn bộ trận đài trong nháy mắt khẽ run lên, giống như động đất, sau đó từng mảng ánh sáng trắng chói mắt bắt đầu nhanh chóng hiện lên, tràn ngập trong mọi ngóc ngách của trận đài, lập tức bao bọc lấy thân thể của hai người vào trong.
Từng mảnh từng mảnh lực lượng bí ẩn khó lường nhanh chóng tràn vào.
Hoàn cảnh trước mắt hai người lập tức trở thành trắng xóa.
Trời đất rung chuyển, hoa cả mắt.
Giống như đang ở bên trong một đường hầm không gian vô tận vậy.
Không biết qua bao lâu.
Cuối cùng!
Xoát!
Mọi bất thường đều biến mất.
Cảnh tượng trước mặt cũng hoàn toàn thay đổi lớn.
Sắc mặt Liễu Vân trắng bệch, miệng thở hổn hển, ánh mắt mơ hồ quan sát xung quanh.
Truyền tống thành công rồi?
Chỉ thấy khu vực trước mặt giống như ở vào dưới một lòng đất tĩnh mịch.
Hoàn cảnh bốn phương tám hướng ảm đạm, không đủ ánh sáng.
Ngay sau đó trong không khí cũng cảm nhận được có mấy phần ẩm ướt, thậm chí trên đỉnh đầu còn có giọt nước nhỏ xuống.
Sau khi Dương Phóng xuất hiện, đầu tiên là nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó tung người nhảy lên, rơi vào nơi xa, lập tức đi ra bên ngoài.
Liễu Vân cũng vội vàng chạy theo, nhanh chóng đuổi theo sau lưng.
Không bao lâu.
Hoàn cảnh trước mắt dần dần chuyển sáng, thân thể hai người lập tức nhảy ra khỏi khu vực lòng đất.
Toàn bộ khu rừng trở nên vô cùng yên tĩnh, không còn một ai.
Bốn phương tám hướng khắp nơi đều là lá rụng chồng chất, cây cối mọc san sát.
Trước đó Dương Phóng để lại rất nhiều cao thủ Thanh Long hội ở chỗ này, nhưng bây giờ những cao thủ này tất cả đều không thấy đâu.
Xung quanh trống rỗng không một bóng người.
Chỉ có mùi máu tươi nhàn nhạt đang liên tục truyền đến từ nơi xa.
Dương Phóng mặt không biểu tình, trong lòng lãnh đạm, tóm lấy Liễu Vân một lần nữa, nói: "Đi!"
Thân thể hắn nhoáng lên một cái, lao cực nhanh về phía phương hướng nơi xa.
···
Sau nửa canh giờ.
Bên trong một dãy núi.
Xuất hiện một sơn trại chiếm diện tích rộng lớn.
Cửa lớn đóng chặt, cực kỳ yên tĩnh.
Không một âm thanh nào có thể được nghe thấy từ bên trong.
Chỉ có mùi máu tươi nồng đậm đang liên tục truyền ra từ bên trong.
Thân thể Dương Phóng xuất hiện ở đây, một bộ áo bào xanh, tóc đen buông xõa, lập tức tiến lên phía trước và nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào bên trong.
Liễu Vân thì mặt mũi đầy vẻ giật mình đi theo sau lưng.
Trong sân, một mảnh vắng vẻ, cũng không nhìn thấy một bóng người nào, giống như bốc hơi vậy.
Thời gian dần trôi qua, Dương Phóng đi qua sân, xuất hiện ở trước một đại điện đóng chặt cửa, bàn tay lập tức đẩy cửa đại điện ra.
Ngay khi bàn tay hắn vừa đẩy ra.
Một vệt kiếm quang đột nhiên bắn ra từ bên trong đại điện, nhanh chuẩn hung ác, mang theo một vệt âm trầm và yêu dị, giống như thiểm điện, lập tức nhanh chóng chém về phía mi tâm của Dương Phóng.
Dương Phóng thuận tay trảo một cái, keng một tiếng, nắm chắc lấy trường kiếm vào trong lòng bàn tay, một dòng điện chạy dọc theo trường kiếm đến thân thể đối phương ngay lập tức.
Đằng sau cửa điện lập tức truyền đến một tiếng kêu lên, người xuất thủ lập tức buông trường kiếm ra, nhanh chóng lùi về đằng sau.
Kẹt kẹt!
Cửa điện nặng nề chậm rãi mở rộng ra.
Ánh mặt trời chiếu sáng xuống, để thân thể cao lớn vạm vỡ của Dương Phóng đập vào tầm mắt của tất cả mọi người trong điện, mang đến cảm giác nặng nề khó tả giống như ngọn núi vậy.
"!"
Giọng nói Bạch Cảnh Nguyên, Lữ Bưu và những người khác vang lên, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.
Bên trong đại điện, có tới mấy chục bóng người, đang ẩn nấp ở nơi đây, từng người đền trừng to mắt lên, mặt mũi tràn đầy vẻ kích động, hô hấp dồn dập nhìn về phía bóng người cao lớn trước mặt.
Vào lúc này, bọn họ gần như tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Hội trưởng trở về rồi?
"Bái kiến Hội trưởng!"
Tất cả mọi người đều kích động mở miệng nói.
"Hừ!"
Dương Phóng phát ra tiếng hừ lạnh, nói: "Gần đây đến cùng có chuyện gì xảy ra, nói rõ ràng ra cho ta biết!"
"Vâng, Hội trưởng."
Bạch Cảnh Nguyên vội vàng ngẩng đầu lên, vội vàng nói: "Từ sau khi Hội trưởng rời đi, mọi chuyện vốn đang bình thường, nhưng khoảng một tháng sau, Bạch Trạch vực xuất hiện một cái thế lực vô cùng đáng sợ, gọi là Thần Tích phường, bọn họ vừa tới đã khống chế được Thần Vũ tông, chúng ta nhìn thấy thực lực của Thần Tích phường đáng sợ, khó mà chống lại cho nên một mực không dám lộ diện."
P/S: Ta thích nào ... chương 1



Bạn cần đăng nhập để bình luận