Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1059 - Tình huống như thế nào?



Chương 1059 - Tình huống như thế nào?




Hôm qua ban ngày đã có người đến tìm bọn hắn tặng chỗ tốt.
Bọn họ đã đồng ý đưa ra hai vị trí trưởng lão.
Hôm nay xác định thêm Liễu Phù Tô và Mạc Thái Trùng, vậy đã có thể nói, bốn vị trí trưởng lão còn lại đã đủ cả rồi.
"Tuy nhiên nếu như những người khác tiếp tục tới tặng chỗ tốt vậy phải làm như thế nào?"
Lão giả thứ hai bên cạnh cười nói.
"Còn thế nào nữa? Chúng ta nên thu thì thu, ai có thể làm gì được chúng ta?"
Lão giả thứ ba mỉm cười nói.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, đều lộ ra nụ cười mỉm hiểu ý.
Ai có thể nghĩ tới, vị trí trưởng lão trịnh trọng như vậy lại muốn do bốn tên cao thủ Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê đỉnh phong bọn họ tới xác nhận.
Trong ngày thường những cường giả Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê kia thế nhưng là ngay cả liếc mắt nhìn thẳng vào bọn họ cũng đều rất ít.
Bây giờ lại từng người đi tới cầu bọn họ!
Tạo hóa thật đúng là trêu ngươi!
Đây chính là chỗ tốt tới từ thế lực cường đại sau lưng bọn họ!
"Trưởng lão, bên ngoài có người tới cầu kiến, là Lam Vô Kỳ, Hoàng đế của Đại Nguyệt!"
Đột nhiên, một người phục vụ từ bên ngoài đi vào, cung kính nói.
"Cho hắn vào."
Lão giả thứ nhất bên trái bình thản nói.
"Vâng, trưởng lão!"
Người phục vụ kia cung kính gật đầu, lui xuống.
Không bao lâu sau.
Lam Vô Kỳ trên người mặc áo bào màu vàng sáng chói, mái tóc cũng đã bạc màu, trên khuôn mặt có nếp nhăn nhưng đôi mắt lại khá sáng, từ bên ngoài bước vào.
Ở bên cạnh thì là Dương Phóng với khuôn mặt điềm tĩnh và mái tóc buộc cao.
"Ngô huynh, Hàn huynh, Triệu huynh, Đinh huynh!"
Lam Vô Kỳ vừa đến đã nở ra nụ cười mỉm, khách khí chắp tay chào hỏi từng vị ban giám khảo vị trí trưởng lão.
"Đêm hôm khuya khoắt Lam huynh tới chơi, không biết là có chuyện gì?"
Lão giả thứ nhất bên trái nhàn nhạt hỏi thăm.
"Ngô huynh, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, tối nay Lam mỗ có một khoản chỗ tốt muốn dâng lên."
Lam Vô Kỳ mỉm cười.
"Ồ? Chỗ tốt gì?"
Bốn người trước mặt đều nở ra nụ cười mỉm.
Vừa mới xác định ứng cử viên, thế mà thật có người tới đưa chỗ tốt.
"Mời các vị xem."
Lam Vô Kỳ mỉm cười, lật bàn tay một cái, lấy ra lượng lớn thiên tài địa bảo, đặt từng cái một ở trước mặt bốn người.
Lễ vật mà Lam Vô Kỳ đưa ra chính là những thứ đã được hắn lựa chọn cẩn thận.
Có phân tích đầy đủ đối với bốn người này, xem như là hợp ý.
Ngô Lục Kỳ thứ nhất bên trái một mực nghiên cứu Đao pháp, tạo thành lĩnh vực về đao pháp, chỉ là trong lĩnh vực của hắn tồn tại sơ hở cực lớn, một mực khó mà viên mãn, hắn đặc biệt đưa ra Đao Pháp lĩnh vực tương ứng.
Hàn Tuyết Lâm người thứ hai, nghe nói năm đó vào lúc đột phá thì bị người tập kích, trên người để lại vết thương nhiều năm không lành, lần này hắn đặc biệt đưa ra phương thuốc trị thương bí mật mà người hoàng thất đã bảo tồn hàng ngàn năm, có thể chữa khỏi bệnh ngay lập tức.
Triệu Bạch Vinh người thứ ba, hắn đưa ra là Thiên Linh thảo.
Đinh Hoài Nghĩa người thứ tư, hắn đưa ra là Huyết Sâm đan.
Ngoài những lợi ích cụ thể đối với những khuyết điểm tương ứng của mỗi người, còn có những bảo vật khác nữa, rực rỡ muôn màu.
Bốn người đều là hai mắt lóe lên, lộ ra vẻ ngạc nhiên.
"Bảo bối tốt, bảo bối tốt!"
Ngô Lục Kỳ liên tục tán dương, đột nhiên nhìn về phía Lam Vô Kỳ, sau đó lại để ý tới Dương Phóng bên cạnh, tò mò nói: "Vị này là ..."
"Đậy là một vị Hoàng thúc bế quan nhiều năm của Hoàng thất chúng ta."
Lam Vô Kỳ mỉm cười nói.
"Hoàng thúc?"
Bốn người đều lộ ra vẻ hoài nghi.
Hoàng đế Đại Nguyệt lúc nào có một vị Hoàng thúc rồi?
Ánh mắt bọn họ lại thăm dò về phía Dương Phóng một lần nữa, lộ ra vẻ mấy phần thận trọng.
Dương Phóng mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Ngô Lục Kỳ.
Ngô Lục Kỳ chỉ cảm thấy đôi con ngươi của đối phương thâm trầm, giống như cất giấu một mảnh vũ trụ mênh mông, vô biên vô hạn, sâu lắng thâm trầm, để hắn có hơi không tự chủ được rơi vào bên trong.
Đột nhiên!
Ầm một tiếng, đầu óc Ngô Lục Kỳ vang lên, trong nháy mắt trở lại thời thơ ấu.
Bốn phương tám hướng là bóng đêm vô biên, truyền đến từng đợt cảm giác ngột ngạt áp lực.
Trước mắt chỉ có một nữ tử vừa mới chết thảm.
Toàn thân Ngô Lục Kỳ trần trụi, thân thể nhỏ bé, không sinh ra bất kỳ sức lực nào, trên bụng còn cả một cái rốn trên bụng, bất lực nằm ở bên trong quan tài, giãy giụa tuyệt vọng trước thi thể của mẫu thân mình, trong lòng dâng lên vô tận nỗi sợ hãi, như thể hắn bị thế giới bỏ rơi, bị chúng sinh vứt bỏ.
Đây là hoàn cảnh mà hắn cũng không được rõ ràng.
Vậy mà lại hiển hiện ra vào lúc này!
Hắn có một tuổi thơ bất hạnh, cũng không được sinh ra trong hoàn cảnh bình thường.
Sinh ra chính là ở bên trong quan tài, rõ ràng là bò ra từ trong thi thể của mẫu thân, nếu như không phải một vị tiền bối của Thần Tích phường đúng lúc đi ngang qua cứu giúp thì hắn chắc chắn sớm đã chết ngạt ở bên trong quan tài.
Cho nên mỗi khi nghe tiền bối của Thần Tích phường nhắc lại, hắn đều sẽ sinh ra oán hận và sợ hãi.
Nhưng vào lúc này, hắn càng là có thể trở về tới lúc mới sinh ra.
Bóng tối, sợ hãi, ngạt thở, áp lực, bất lực ...
Đủ mọi cảm xúc lập tức đan xen trong nội tâm của hắn.
"Ô ô ô ..."
Ngô Lục Kỳ đột nhiên gào khóc lớn lên, lập tức tan vỡ, nước mắt nước mũi văng tứ tung, thân thể lập tức nằm xuống mặt đất, không để ý tới hình tượng của mình một chút nào.
Ba người bên cạnh lộ ra vẻ mặt kinh hãi, vội vàng nhanh chóng nhìn về phía Ngô Lục Kỳ.
Tình huống như thế nào?
P/S: Ta thích nào ... chương 6



Bạn cần đăng nhập để bình luận