Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 890 - Di chuyển



Chương 890 - Di chuyển




Tấm Đạo đồ không trọn vẹn này được sinh vật hình người kia nuốt vào trong bụng, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, trước đó nhiễm lấy một lớp dịch nhờn thật dày, ở sau khi tẩy rửa cẩn thận đã trở nên mới tinh như cũ.
Dương Phóng quan sát cẩn thận, đột nhiên nhắm mắt lại, điều động Tứ Đại Thần chủng trong cơ thể, bắt đầu cảm ứng Đạo đồ trong tay.
Hắn không cần biết là cảm ứng mảnh Đạo đồ hay là Thần chủng, đều sẽ có một cái tiền đề, đó chính là nhất định phải nắm chặt một phần Đạo đồ vào trong tay mới được.
Nếu như không có cái gì mà muốn cảm ứng, vậy không thể nghi ngờ là không thực tế.
Não hải biến ảo khôn lường, không gợn sóng chút nào.
Tư duy dường như đang phát tán vô hạn.
Giờ khắc này Dương Phóng giống như rơi vào cảnh giới thần bí quên vật và ta (vật ngã lưỡng vong), Tứ Đại Thần chủng trong cơ thể đều đang được vận chuyển, trong đầu dường như có một bầu trời đầy sao vô tận.
Mênh mông bao la, ánh đèn chập chờn.
Không gian xung quanh như đứng yên.
Một thời gian dài đã trôi qua.
Đột nhiên, Dương Phóng mở hai mắt ra, tỏ vẻ ngạc nhiên và thở ra một hơi dài.
Ở bên trong cảm ứng của hắn, nửa Đạo đồ còn lại nằm ở một thế giới vô cùng rộng lớn hoa lệ, cả thế giới đều bao phủ trong một bầu không khí thần thánh, mang đậm màu sắc thần bí.
"Đó là nơi nào? Thiên Long vực? Hay là Thần quốc?"
Tâm trạng của Dương Phóng sôi trào mãnh liệt, khó mà bình tĩnh.
Đáng tiếc một khu vực như vậy tựa hồ cách hắn vô cùng xa xôi.
Cảm ứng của hắn vô cùng mơ hồ!
"Tiêu huynh đệ, xuất quan chưa?"
Bên ngoài, giọng nói thiếu kiên nhẫn của Liễu Tiên Quyền đột nhiên truyền đến.
"Chuyện gì vậy?"
Dương Phóng trả lời.
"Ngươi xuất quan rồi? Được, chúng ta đi nhanh một chút đi, bên ngoài xảy ra chuyện, mẹ nó, Kình Thiên vực biến thiên, ngươi nhanh ra xem một chút."
Liễu Tiên Quyền nhịn không được hét to lên ở bên ngoài.
Dương Phóng nhướng mày, lập tức vươn người đứng dậy, mở cửa phòng, đi ra bên ngoài.
"Chuyện gì vậy?"
Dương Phóng hỏi.
"Nửa tháng trước, một quan tài màu máu lao ra khỏi Khư Thần cung, điều khiển vô số quái vật tấn công Kình Thiên vực, kết quả người của Thương Khung Thần cung và tổ chức Tà Đạo đều không ngồi yên, động chủ ý đối với quan tài màu máu đó, muốn phong ấn quan tài màu máu, nhưng không chỉ không phong ấn thành công, mà còn xuất hiện một con quái vật cực kỳ đáng sợ từ quan tài màu máu, con quái vật đó hiện đang điều khiển nhiều quái vật hơn đang tấn công về phía Bắc vực, hẻm núi chỗ chúng ta sẽ sớm bị ảnh hưởng tới, đi nhanh thôi!"
Liễu Tiên Quyền vội vàng nói.
...
Đường thôn hoang vắng.
Cảnh tượng đổ nát.
Trên mặt đất đọng một lớp tuyết dày, sâu chừng nửa mét, gió lạnh rít gào bên tai, như dao cắt làm da thịt người ta đau nhói.
Ba chiếc xe ngựa một trước một sau nối đuôi nhau chạy nhanh trên tuyết, bánh xe phát ra tiếng kèn kẹt kèn kẹt.
Bên trong chiếc xe ngựa sau cùng.
Dương Phóng lặng lẽ ngồi ngay ngắn, trong cơ thể đang lặng lẽ luyện hóa Hoàng Cực đan vừa mới nhận được, từng mảnh từng mảnh lực lượng ấm áp liên tục không ngừng tuôn ra từ trong đan điền, làm dịu thân thể của hắn.
Từ khi rời khỏi hẻm núi đến nay đã được ba ngày.
Đúng như Liễu Tiên Quyền nói, toàn bộ Bắc vực đã trở nên hỗn loạn.
Không biết bao nhiêu yêu thú và quái vật đang tàn phá khắp nơi, vô biên vô hạn, làm người tuyệt vọng.
Giống như những con yêu thú, yêu ma quỷ quái ở sâu bên trong nơi hoang dã vào giờ lúc này đều lao ra ngoài vậy.
Cũng may đám người Dương Phóng xem thời cơ cực nhanh, lập tức rời khỏi hẻm núi đó, lúc này mới thoát khỏi yêu thú, yêu ma quỷ quái tấn công phạm vi lớn.
Nhưng dù là vậy, trên đường vẫn vô tình gặp phải từng nhóm yêu thú, yêu ma quỷ quái cỡ nhỏ.
Rất nhiều yêu thú, yêu ma quỷ quái đều là những loại Dương Phóng chưa từng gặp phải trước đây, đều rất phi phàm.
Bông tuyết rơi xuống không ngừng nghỉ.
Kể từ khi rời khỏi ngày hôm đó, tuyết rơi liên tục trong ba ngày.
Các nơi định cư, thành trấn gặp phải trên đường đi gần như trống rỗng.
Phần lớn người đều bỏ chạy về phía Nam vực.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Dương Phóng vẫn là không có trở về Bạch Trạch vực.
Một là thân thể của hắn đang ở trạng thái kỳ dị, thi thoảng lại nhận ảnh hưởng tới từ sương mù hắc ám, nhìn thấy rất nhiều thứ không nên nhìn, nghe được rất nhiều thứ không nên nghe, rất cần tìm kiếm cao thủ cùng đường, cùng nhau thảo luận mà không phải một người đóng kín cửa làm việc, trốn ở Bạch Trạch vực.
Thứ hai nữa, chuyện Thần quốc ảnh hưởng lòng người, hắn đã đoạt được lệnh bài Thần quốc, tự nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ chuyện này, nhất định phải đi tới Thiên Long vực một chuyến trong thời gian ngắn nhất.
Thứ ba, chính là tấm Đạo đồ không trọn vẹn kia.
Có điều đối với tấm Đạo đồ không trọn vẹn đó cũng không nhất thiết phải đặt lên hàng đầu.
Sau này có duyên từ từ tìm kiếm là được.
Hô!
Dương Phóng lại mở mắt ra, trong miệng chầm chậm thở ra hơi nóng, bên trong xe ngựa một mảnh ấm áp, được lĩnh vực vô hình xung quanh ảnh hưởng tới.
Nhìn về phía bảng thông tin lần nữa.
Họ và tên: Dương Phóng.
Tuổi thọ: 23/260 tuổi.
Tu vi: Thánh Linh (17080/30000).
Tâm pháp: Lôi Âm Hô Hấp pháp tầng thứ sáu (6800/24000), Thánh quyết tinh thông (100/6000), Thái Nhất Hồn quyết tầng thứ hai (3400/9000).
···
"Tu vi lại tăng lên, đáng tiếc, động tác bên Liễu Tiên Quyền quá chậm, không cách nào đáp ứng nổi nhu cầu của ta."
Dương Phóng tự nói.
Thời gian bế quan nửa tháng vừa qua của hắn cũng chỉ có thể để cho Liễu Tiên Quyền luyện thêm 20 viên mà thôi.
Nói cho cùng thời gian còn là quá ngắn ngủi.
P/S: Ta thích nào ... chương 10



Bạn cần đăng nhập để bình luận