Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 70: Thằng khốn kiếp ...

"Có phải là hắn không?"
Ba tên nam tử ánh mắt trở nên lạnh lùng, cùng lúc dừng lại nhìn về phía Dương Phóng.
Nữ tử kia quan sát cẩn thân Dương Phóng, đôi mi thanh tú nhăn lại, lãnh đam nói, "Ta hỏi ngươi, ngươi đã từng thấy người và đồ vật ở trên bức tranh này hay chưa?"
Nàng ta lại mở bức tranh có chân dung người đàn ông trung niên và hình ảnh thần bí kia ra, hỏi Dương Phóng.
"Chưa từng thấy, sao vậy?"
Dương Phóng nói câu trả lời.
"Còn dám nói láo, chưa từng thấy vậy ngươi lo lắng cái gì?"
Nữ tử kia đột nhiên quát lên chói tai.
"Ta không có lo lắng, ta chỉ là ..."
Dương Phóng vội vàng mở miệng.
"Giảo biện!"
Nam tử cầm cây roi mềm trong tay quát lên một tiếng chói tai, roi mềm trong tay phát ra tiếng rít gào chói tai, giống như tia chớp lập tức hung hăng quất vào trên người của Dương Phóng.
Thần sắc Dương Phóng biến đổi, vội vàng nhanh chóng vung kiếm ngăn cản.
Keng một tiếng, trường kiếm trong tay cũng bị một roi này rút rời khỏi tay, chỗ đầu roi hung hăng quất vào trên người Dương Phóng, ba một cái, quất vào trên áo giáp mềm mặc trên người hắn xuất hiện vết nứt, khiến hắn kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể lập tức lùi lại một cách nhanh chóng.
"Ta là người của Hắc Hổ bang, các ngươi muốn làm gì?"
Dương Phóng giật mình kêu lên một tiếng.
"Thứ không biết chết sống, còn dám che giấu ở trước mặt chúng ta, nói, ngươi đã từng gặp chưa?"
Tên nam tử cầm roi mềm kia lại tiếp tục quát lên chói tai.
"Ta thật chưa từng gặp."
"Còn dám mạnh miệng!"
Người đàn ông trong tay cầm roi mềm trông thần sắc hung dữ, soạt một tiếng, roi mềm trong tay hắn lại hung hăng quất về phía Dương Phóng một lần nữa, lần này roi mang theo sức gió mạnh, lập tức hung hăng quất về phía mặt của Dương Phóng.
Dương Phóng biến sắc, vội vàng nhanh chóng né tránh, lại phát hiện cây roi kia như hình với bóng, tốc độ cực nhanh, căn bản không né tránh được, chỉ có thể co hai cánh tay lên nhanh chóng ngăn cản.
Bộp một tiếng, tay áo trên hai cánh tay hắn đều lập tức bị quất cho nổ tung.
Áo giáo mêm lót bên trong quần áo cũng bị quất tới lõm vào trong.
Hai tay Dương Phóng tê dại, kinh hãi mở miệng nói, "Các ngươi rốt cuộc là muốn cái gì, ta thực sự chưa từng gặp, các ngươi không phải là muốn đối địch với Hắc Hổ bang chúng ta đó chứ?"
"Muốn chết, còn dám dùng áp giáp che!"
Vẻ mặt người đàn ông cầm roi mềm trong tay phát lạnh, muốn động thủ lần nữa.
"Đủ rồi, lục soát đi!"
Nử tử mặc quần áo đen kia nói với giọng nói lạnh lùng, trực tiếp xông vào gian phòng của Dương Phóng.
Hai người đàn ông bên cạnh tất cả đều theo sau lao vào.
Người đàn ông cầm roi mềm trong tay hừ lạnh một cái rồi cũng lao vào trong phòng.
Bên trong gian phòng truyền tới từng tiếng lục soát đồ đạc ồn ào, từng chiếc bàn cái ghế liên tục bị lật đổ xuống, giống như không buông tha bất luận một cái góc nào có khả năng giấu giếm được đồ vật.
Sau một tách trà, những người ở bên trong mới lại vội vã xông ra ngoài.
"Nghe đây, từ giờ trở đi, bất cứ ai nghe thấy có ai nhìn thấy người và vật trong bức ảnh này đều phải báo cáo cho chúng ta được biết."
Nữ tử mặc quần áo màu đen kia nói với giọng điệu lạnh lùng.
"Được, ta hiểu rồi."
Dương Phóng lập tức trả lời.
"Lục soát trên người hắn một chút!"
Nữ tử mặc quần áo màu đen đột nhiên lạnh giọng mở miệng.
Hự một tiếng, người đàn ông có thân thể cường tráng lao tới, nhanh chóng dùng bàn tay to lớn của mình lục soát trên người Dương Phóng một lần, một lúc sau lại rời đi, lạnh lùng nói: "Đi, đi Hắc Hổ bang!"
Mọi người bên cạnh lần lượt chạy ra bên ngoài.
Duy chỉ có người đàn ông cầm roi mềm kia vẫn như cũ chưa muốn buông tha cho Dương Phóng, ánh mắt phát lạnh, roi mềm trong tay lại nhanh chóng vung ra, giống như rắn rượu vặn vẹo, nhanh đến cực hạn, lập tức quất về phía Dương Phóng.
Giống như không quất trúng Dương Phóng hắn thề không bỏ qua vậy.
Dương Phóng tức giận trong lòng, vội vàng trốn tránh lần nữa nhưng vẫn bị cây roi mềm đó hung hăng quất trúng đầu gối.
Bộp một tiếng, da trâu thật dày đệm ở trên đầu gối lập tức bị quất rách tung.
Ngay sau đó thân thể của Dương Phóng cũng lập tức bay ngược ra đằng sau.
"Tránh, ngươi lại thử tiếp tục tránh nữa xem nào!"
Người đàn ông cầm roi mềm trong tay thấy quất bay được Dương Phóng rồi, không thể không nhe răng cười một tiếng, sau đó bước chân nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Trong lòng Dương Phóng hận tới nghiến răng.
Thực lực của mấy người này tất cả đều đáng sợ dị thường, hắn bây giờ còn xa chưa phải là đối thủ.
Đặc biệt là người đàn ông cầm roi kia, tối thiểu cũng đã có thực lực Tứ phẩm đỉnh phong.
"Thằng khốn kiếp ..."
Hắn một mặt khó coi từ dưới đất bò dậy, hai tay liên tục truyền đến cảm giác tê dại.
Nơi đầu gối của hắn càng là không thể tránh khỏi việc bị thương.
"Nữ tử kia có thể cảm nhận được cảm xúc của người khác?"
Sắc mặt Dương Phóng thay đổi.
Môn công pháp tà môn đó là gì?
Có điều, mấy người này đã đi về phía tổng bộ của Hắc Hổ bang, không biết mấy người bang chủ bọn họ có thể khuất phục được những người đó hay không.
Nhưng hắn càng nghiêng về phía bản thân mình có thể tự tay báo thù!
Không tự tay báo cái loại mối thù lớn này, trong lòng hắn thực sự khó chịu!
Lúc này, khu vực sảnh trước truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Hai tên đại phu mang theo mấy người học đồ, nhanh chóng chạy tới nơi này.
"Chưởng quỹ, ngài không có bị làm sao đó chứ?"
Vương đại phu lo lắng hỏi.
"Ta bị thương nhẹ, giúp ta bôi chút thuốc!"
Dương Phóng nặng nề nói.
"Được, được rồi!"
Hai đại phu lập tức gật đầu.
Dương Phóng đổi sang một gian phòng khác, lập tức ngồi ở trên giường, để lộ ra vị trí hai cái đầu gối.
Hai tên đại phu mang theo một ít thuốc cầm máu bắt đầu đắp lên trên người Dương Phóng, cũng băng bó cẩn thận lại.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận