Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 317: Trứng nhện

Nó lao nhanh qua khu rừng rậm rạp, liên tục phun ra từng luồng từng luồng khí lạnh khủng khiếp từ miệng của nó, phát ra tiếng xuy xuy rung động, khiến cho rừng cây, núi đá, nước suối ở bốn phương tám hướng tất cả đều đang nhanh chóng kết băng lại.
Ở phía đối diện của con nhện trắng này thì có bốn bóng người đang hoảng sợ chật vật bỏ chạy.
Dương Phóng nheo mắt lại, chẳng mấy chốc đã nhìn rõ được bốn bóng người kia.
Chính là tổ bốn người của nữ tử Thập phẩm mà hắn gặp được vào ngày hôm qua.
Chỉ có điều vào lúc này, bọn họ không còn khí thế của ngày hôm qua nữa.
Bốn bóng người tất cả đều đang hoảng loạn chạy thoát thân.
Khí lạnh đáng sợ phả tới khiến vẻ mặt của bọn họ trắng bệch, vũ khí trong tay bọn họ đều bị băng giá bám chặt lại.
Càng quan trọng hơn chính là, ở bên trong hàn khí đáng sợ đó, thi thoảng còn xuất hiện từng sợi tơ nhện màu trắng, tấn công về phía bốn bóng người, khiến cho bọn họ phải chật vật tránh né.
"Tình báo có sai, chạy mau!"
Nữ tử cầm đầu hô lớn lên.
Chỉ là con nhện màu trắng giống như căn bản không muốn buông tha cho bọn họ, hai mắt đỏ rực, xúc tua cực lớn lao ra thật nhanh, dũng mãnh lao nhanh về phía tổ bốn người của nữ tử đó.
Dương Phóng âm thầm quan sát một lúc lâu.
Thẳng đến khi bọn họ đã hoàn toàn đi xa thì mới yên lòng.
"Tổ bốn người này là đang đánh chủ ý với yêu thú kia?"
Chẳng mấy chốc hắn đã khẽ lắc đầu, đang muốn rời đi.
Nhưng đột nhiên, Dương Phóng nhướng mày, quay đầu nhìn lại nhìn về phía một phương hướng khác.
Chỉ thấy ở một chỗ vách núi phía bên phải.
Một nhóm bóng người đang nhìn về phía bên này.
Trong đó có mấy bóng người ánh mắt đột nhiên rơi vào trên người hắn, đang không ngừng nhìn vào hắn.
Có một người nhìn còn quen mắt hơn.
Chính là Trần Long đêm đó!
Dương Phóng chẳng mấy chốc đã thu hồi ánh mắt.
Trần Long không chết, hoàn toàn nằm trong dự tính của hắn.
Bởi vì từ trong hang động trước đó của chính mình một đường chạy tới về phía trước thì chính là một cái đầm lầy cạn, chỉ cần Trần Long kia không ngu ngốc, hoàn toàn có thể trốn vào trong đầm lầy, tìm một chỗ trốn, tự nhiên có thể sống sót.
Sao lại cứ nhất thiết phải cần bản thân mình ra tay?
Đây là kết cục tốt nhất cho cả đôi bên!
Dương Phóng tung người nhảy lên, lập tức rời khỏi nơi này, tiếp tục lao về phía khu vực phía đông.
"Hàn đại ca, chính là hắn!"
Trần Long ánh mắt lạnh lùng, chỉ vào Dương Phóng nói.
"Người này có linh giác nhạy bén như vậy, cách xa như vậy thế mà cũng biết chúng ta đang ngó nhìn hắn!"
Người thanh niên cầm đầu sắc mặt khẽ động, cảm thấy ngưng trọng, đột nhiên khẽ lắc đầu, nói: "Trần huynh tha thứ cho ta nói thẳng, thực lực của người này chỉ sợ không thấp, tốt nhất không nên tùy tiện làm địch!"
"Người này trước thì ép mua ép bán, sau thì thấy chết không cứu, loại người này chẳng lẽ có thể được sống an nhàn suốt cả cuộc đời sao?
Trần Long vẻ mặt oán hận nói: "Cứ để cho loại người này còn sống, sẽ chỉ để cho càng nhiều người như ta phải gặp khổ sở!"
"Hàn đại ca, ta cảm thấy Trần Long nói cũng có đạo lý!"
Nữ tử bên cạnh cất giọng trong trẻo như chim sơn ca.
Thanh niên cầm đầu với vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: "Ta tự nhiên biết hắn nói là có đạo lý, chỉ là thực lực của chúng ta bây giờ, cưỡng ép giao thủ với người kia thì sẽ chỉ làm cho chúng ta rơi vào bị động, Trần huynh yên tâm, chờ sau khi ra khỏi Dược Vương cốc, ta tự nhiên sẽ liên hệ với tổ chức lấy lại công đạo cho ngươi!"
"Đa tạ Hàn đại ca!"
Trần Long cảm kích nói.
Là người thì bình thường sẽ là như vậy.
Một khi rơi vào một loại trạng thái cực đoan nào đó thì sẽ chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới này đều là sai lầm.
. . .
Một đường bay lượn.
Mùi máu tanh rất là nồng nặc, bốn phương tám hướng tất cả đều là những dấu tích bị phá hoại.
Những nơi con nhện màu trắng to lớn kia chạy qua, lập tức để lại một lớp băng sương thật dày trên mặt đất.
Nơi này có tới khoảng bảy tám bộ thi thể.
Dương Phóng nhanh chóng lục lọi tìm tói trên những thi thể này, sau khi tìm được không ít bạc và dược liệu thì lại nhặt lên một thanh trường kiếm màu đen có vẻ bề ngoài không tệ rồi lập tức rời khỏi nơi đây.
Tuy nhiên ngay khi Dương Phóng vừa đi không được bao xa, đột nhiên thân thể của hắn lại dừng lại lần nữa, mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy, phía trước không xa, xuất hiện một mảng lớn rừng cây bị phá hủy.
Những gốc gây bị phá gẫy này được chất đống với nhau, đơn giản là tạo thành một cái ổ khổng lồ.
Xung quanh cái ổ này, có tới bảy tám quả trứng vỡ tan nằm rải rác.
Mỗi một quả trứng đều lớn bằng đầu của một người thành niên.
Lòng trắng trứng trong suốt chảy trên mặt đất, ẩn chứa một cỗ hàn ý không dễ miêu tả, kết thành một lớp sương lạnh trên mặt đất.
"Đây là trứng của con nhện màu trắng kia sao?"
Dương Phóng động dung.
Khó trách con nhện màu trắng kia lại phát cuồng như vậy.
Tổ bốn người của nữ tử thần bí kia thế mà đập vỡ trứng của con nhện màu trắng đó rồi?
Dương Phóng quan sát cẩn thận.
Chỉ thấy xung quanh những vỏ trứng bị vỡ này còn có rất nhiều thi thể người, đều là vừa mới chết không lâu.
Dương Phóng lại vơ vét một lần trên người của những người này.
Một lát sau, ngay vào thời điểm hắn muốn cất bước rời đi, thân thể đột nhiên dừng lại, nhìn về phía chất lỏng trong suốt trên mặt đất kia một lần nữa.
Một số lòng trắng trứng rõ ràng là còn chưa chảy hết xuống đất, còn nằm y nguyên ở bên trong vỏ trứng.
"Không biết những lòng trắng trứng này có ăn được không?"
Dương Phóng nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận