Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1127 - Tần Linh Linh



Chương 1127 - Tần Linh Linh




Hiện tại bản thân hắn cũng không biết thân thể của mình đến cùng đã biến thành dạng gì.
Một câu!
Cơ thể của hắn ở thế giới bên kia giờ đang hoạt động hoàn toàn theo bản năng.
Nhưng bản năng của hắn đến cùng là cái gì?
Dương Phóng hơi suy nghĩ.
Chính mình cũng không biết bản năng của chính mình là cái gì?
Có lẽ thân thể hắn đang đại khai sát giới ở thế giới bên kia!
Cũng có thể tìm cái hang động, rơi vào trong trạng thái ngủ say ngắn ngủi.
Nhưng có một điều chắc chắn.
Ít ra thì bây giờ hắn còn chưa chết.
Nếu không, hắn không thể trở về thế giới hiện thực một lần nữa.
Mình bây giờ không chỉ có thể an toàn trở về thế giới hiện thực, mà quan trọng hơn chính là!
Trong thế giới hiện thực nhục thân và lực lượng lại đột nhiên tăng lên hơn mười mấy lần so với trước đây.
Đây là khái niệm gì?
Điều này nói rõ chính mình đột phá ở thế giới bên kia tiếp tục có tác dụng đến với thế giới hiện thực.
Hắn bây giờ cho dù ngay cả trong thế giới thực, có lẽ có khả năng chống lại đạn pháo.
Lớp da này cứng đến nỗi ngay cả con dao làm bếp sắc bén nhất cũng không thể làm trầy xước bất kỳ vết nào.
Cong ngón búng tay là có thể làm cho hòn đá được bắn ra giống như một viên đạn!
Tuy nhiên!
Dương Phóng vẫn không nhịn được mà khẽ thở dài.
Bây giờ có mạnh hơn nữa thì cũng có ích lợi gì đâu?
Lần xuyên không tiếp tới, sáu giác quan và linh hồn của chính mình vẫn như cũ rơi vào trong trạng thái phong ấn bản thân.
Hắn bây giờ căn bản không dám mở phong ấn ra.
Một khi mở phong ấn ra, thân thể còn sẽ biến dị hơn nữa, lôi điện màu máu vẫn sẽ tiếp tục bổ về phía thân thể của hắn.
Chỉ có phong ấn bản thân thì mới có thể ngừng việc biến dị.
Trừ khi hắn lựa chọn không trở về.
Nhưng điều này, có khả năng sao?
Khoảng thời gian vừa đến, không có bất kỳ người nào có thể chống lại ...
"Cứ tiếp tục như vậy thì không được, nhất định phải nghĩ cách ..."
Dương Phóng thầm suy nghĩ.
Toàn bộ Thần Khư thế giới, Bất Diệt gần như là một rào cản khổng lồ ngăn chặn ở trên đầu mọi người.
Từ xưa đến nay, có rất nhiều hạng người tài ba lỗi lạc đột phá đến tầng thứ này, nhưng cuối cùng đều không thoát khỏi vận mệnh, sẽ hóa thân thành Cự Ma cái thế, giết sạch mọi thứ, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Mà ngay cả các thế lực lớn cũng không thể nào tìm ra được cách vượt qua rào cản này một cách an toàn.
Chỉ có thể dựa vào một mình hắn, bây giờ muốn vượt qua một cách an toàn, dễ dàng vậy sao?
Có những suy nghĩ khác nhau trong đầu của Dương Phóng.
Đột nhiên!
Chuông điện thoại di động vang lên lần nữa.
Dương Phóng đưa mắt nhìn, lại là mẹ hắn gọi tới.
"Alo, mẹ, ta sắp về rồi, cha sao rồi?"
"Không sao không sao, trước đó đã nói rồi, cha ngươi chỉ là mắc phải bệnh cũ, hiện tại bác sĩ đã cho xuất viện về nhà tĩnh dưỡng là được rồi, đúng rồi, là nữa lúc ngươi tới, trên đường thuận tiện mua chút hoa quả trở về, lần này may mắn mà có Linh Linh nhà Bạch a di của ngươi phát hiện, cho nên, thế nào cũng phải bảy tỏ cảm ơn cho người ta một chút."
Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nói của mẹ Dương Phóng.
"Được, xuất viện là được rồi, chờ ta trở về lại nói."
"Ừm, nhớ mua hoa quả."
Mẹ Dương Phóng liên tục nhấn mạnh.
Hai người lại cúp điện thoại.
Vào buổi sáng ngày hôm nay, mẹ Dương Phóng đột nhiên vội vàng gọi điện thoại cho Dương Phóng, nói cho hắn biết cha hắn nhập viện rồi, dọa đến Dương Phóng không dám chờ lâu thêm một khắc, thiếu chút nữa trực tiếp chạy tới.
Nhưng cũng may ngay sau đó mẹ Dương Phóng lại gọi cú điện thoại thứ hai, nói cho hắn biết cha hắn đã không sao, chỉ là bệnh cũ, nhưng Dương Phóng vẫn không yên lòng, vẫn là chọn trở về nhà một chuyến.
Chiếc xe một đường chạy.
Chẳng mất bao lâu đã tới nơi.
Dương Phóng xuống xe, đi về phía khu chợ trong ký ức của mình.
Dạo quanh một vòng trong chợ, mua hơn ba trăm đồng tiền hoa quả rồi vội vàng chạy về nhà của mình.
Mặc dù lần trước Diệp Huyền tặng cho mình một chiếc xe năm mươi vạn, nhưng kỹ thuật lái xe còn chưa tốt, khoảng cách ngắn còn có thể lái được chứ lái một quãng đường dài khó tránh khỏi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bởi vậy mà hắn chỉ có thể đi xe buýt.
"Mẹ, ta về rồi."
Dương Phóng mang theo túi hoa quả lớn, đi về phía một khoảng sân rộng rãi.
"Về nhanh như vậy."
Một người phụ nữ trung niên mặc váy dài màu đỏ, hai mắt sáng lên, bước nhanh đi tới, cười nói: "Nhanh, Linh Linh nhà Bạch a di của ngươi còn chưa về, nhanh đi cảm ơn người ta một chút."
Dương Phóng lập tức im lặng, có hơi hiểu ý tưởng của mẹ hắn.
Này không phải lại muốn cho mình đi xem mắt đó chứ?
"Nhanh, ranh con, có phải là cánh cứng cáp rồi hay không?"
Mẹ Dương Phóng nhìn thấy Dương Phóng thờ ơ như vậy thì giận tím mặt.
Dương Phóng lập tức chạy, vội vàng chạy về phía phòng khách.
Không bao lâu sau.
Chỉ thấy một nữ tử thân thể mảnh khảnh, cao khoảng 1,68 mét đột nhiên xuất hiện ở trong phòng khách, đang đo huyết áp giúp cho cha của hắn.
Dáng dấp duyên dáng yêu kiều, cực kỳ thanh tú với mái tóc thẳng dài đen nhánh, làn da trắng nõn nà, trên người mặc một chiếc áo khoác trắng của trạm y tế.
Nhìn từ một bên, các đường nét trên khuôn mặt thẳng tắp, sống mũi cao, hai má nhỏ nhắn.
Đó là loại con gái rượu điển hình.
Nữ tử kia nghe được động tĩnh, quay đầu nhìn lại, hai mắt sáng lên, nặn ra hai lúm đồng tiền, cười nói: "Ngươi chính là Dương Phóng nhà Dương thúc thúc phải không, ta từng nghe Dương thúc thúc nhắc về ngươi, hình như ngươi là đi làm ở bệnh viện lớn trong thành phố đi."
"Đúng đúng đúng, tiểu Phóng nhà ta làm ở bệnh viện tâm thần Thanh Long Sơn, đãi ngộ khá tốt, hiện tại một người đang quản mười mấy người bệnh nhân a."
P/S: Ta thích nào ... chương 2



Bạn cần đăng nhập để bình luận