Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 353: Con người ta ghét để lại những thứ lộn xộn trên người!

Lữ Hải cũng lạnh lùng nói: "Tiêu Phóng, có phải là ngươi để lộ ra tin tức hay không?"
"Không phải ta, bọn họ là Diệt Tà minh!"
Dương Phóng nói với giọng điệu lãnh đạm, đi thẳng về phía trước.
"Diệt Tà minh!"
Mí mắt Lữ Hải giật giật điên cuồng, nghiến răng nói: "Xem như Diệt Tà minh thì lại như thế nào, tối nay ngươi không đánh mà chạy thì chính là đang để lộ ra điểm yếu, có phải ngươi còn đang nghĩ tới việc bo bo giữ mình hay không?"
Bước chân Dương Phóng dừng lại, quay đầu nhìn về phía Lữ Hải.
Lữ Hải gắt gao nhìn chằm chằm vào Dương Phóng và nói với một nụ cười chế nhạo: "Trước khi tới đây, Trần quản sự nói cho ta biết, nếu như nhiệm vụ thất bại thì bảo ngươi tùy ý chặt ba cái đầu mang trở về, Tiêu sư đệ ngươi đã nghĩ ra là muốn mang theo mấy cái đầu trở về chưa?"
"Tùy ý chặt ba cái đầu?"
"Đúng!"
Lữ Hải cười lạnh.
Đây là Trần quản sự vì ma luyện Dương Phóng nên đặc biệt căn dặn cho bọn họ.
"Tùy ý như thế nào?"
Dương Phóng hỏi.
"Tùy ý chính là tùy ý, còn có thể tùy ý như thế nào nữa!"
Lữ Hải nói với giọng nói lạnh lùng.
"Đa tạ ngươi đã nhắc nhở ta!"
Dương Phóng nói với giọng điệu lãnh đạm.
Phốc phốc!
Vừa dứt lời, trường kiếm ra khỏi vỏ, giống như quỷ mị, mơ hồ không rõ, giống như là tàn ảnh xẹt qua.
Ngay sau đó!
Lập tức đâm thẳng vào mi tâm của Lữ Hải đâm ra sau đầu.
Lữ Hải trừng mắt, lộ ra vẻ kinh ngạc, giống như không thể tin được Dương Phóng lại sẽ ra tay với mình?
"Tiêu Phóng, ngươi dám..."
Lưu Chính và những người khác ở bên cạnh đột nhiên thay đổi sắc mặt, phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Phốc phốc!
Dương Phóng rút trường kiếm ra, bóng đen hiện ra, gió lạnh từng cơn, cả người giống như hóa thành thành u linh vậy, lập tức nhanh chóng quét về phía chỗ Lưu Chính mà đi.
Lưu Chính lạnh tóc gáy, vội vàng vung trường đao nhanh chóng nghênh kích.
Chỉ có điều hắn ngay cả cái bóng của Dương Phóng cũng không thể nắm giữ.
Phốc phốc!
Kiếm quang lóe lên.
Cái đầu to trong nháy mắt bay ra ngoài, máu tươi phun ra, hai mắt mở to, tràn đầy kinh hãi.
Tiêu Phóng này!
Che giấu thực lực!
Mấy tên cao thủ Cửu phẩm còn lại đều là vẻ mặt sợ hãi, vội vàng xoay người bỏ trốn.
Mà Dương Phóng thi triển Bằng Hư Lâm Không bộ đã viên mãn, tốc độ của bọn họ tất cả đều không chịu nổi một kích.
Phốc phốc! Phốc phốc! Phốc phốc!
Kiếm quang hiện lên, chỉ còn lại mấy tên cao thủ Cửu phẩm, tất cả đều bị Dương Phóng đâm chết toàn bộ.
Dương Phóng mặt không biểu tình, vơ vét trên người của tất cả mọi người.
Đột nhiên!
Ánh mắt hắn phát lạnh, sinh ra phản ứng, ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy ở trên ngọn cây cách đó không xa.
Một người áo đen đang lạnh lùng quan sát chính mình.
Ba ba ba!
Cảm thấy bị bản thân mình để ý tới, người áo đen kia lập tức giơ bàn tay lên, bắt đầu vỗ tay một cách nhẹ nhàng.
Cùng lúc đó, nước sông xung quanh dâng trào, phát ra tiếng sóng nước.
Một người rồi lại một người áo đen từ trong nước bơi lại, tới gần phía bên này.
Diệt Tà minh!
. . .
Người đàn ông mặc đồ đen trên ngọn cây có thân thể cao lớn, với đôi mắt sáng ngời, đứng sừng sững ở chỗ đó, mặt mũi đầy vẻ kinh hãi tán thưởng nhìn về phía Dương Phóng, hai tay phát ra tiếng vỗ tay không ngừng, tiếng vỗ rất rõ ràng trong màn đêm.
Từng người áo đen ở bốn phương tám hướng liên tục bơi ra khỏi mặt sông, một mực bao vây lấy Dương Phóng.
Sau khi bọn họ để ý tới thân thể đầy đất thì rõ ràng cũng lộ ra vẻ kinh dị.
Có phải họ đang trong tình trạng hỗn loạn rồi không?
"Kiếm pháp thật nhanh, bên trong bến tàu Đông Giang lại còn có ngươi một cao thủ kiếm pháp!"
Người áo đen ở phía trên cây kia nói với giọng điệu bình tĩnh, vang vọng ở bên tai Dương Phóng, nói: "Không biết nên xưng hô các hạ như thế nào?"
Dương Phóng cau mày lại, nhìn vào những tên cao thủ của Diệt Tà minh đang đi tới ở xung quanh, khói độc từ trên người đã được thả ra dần dần.
Mặc dù trên người ướt sũng, nhưng ốc trúc được hắn dùng để bảo tồn khói độc thế nhưng là không có trở ngại gì.
"Tiêu Phóng!"
Dương Phóng khàn giọng trả lời.
"Hóa ra là Tiêu đại hiệp, tối nay Tiêu đại hiệp hiểu rõ đại nghĩa như vậy, lại có thể chủ động giải quyết đồng bạn trước đó, kỳ thực để cho người ta phải bội phục, tuy nhiên Tiêu đại hiệp có thể thuận tiện nói cho chúng ta biết, chân tướng chuyện thuyền lớn của Hứa gia bị diệt mấy ngày trước đó hay không?"
Người đàn ông mặc đồ đen đứng ở trên cao và mở miệng nói một cách thản nhiên.
Giống như thể là một người bạn cũ đã lâu không gặp vậy, giọng điệu tự tin và vẻ mặt bình tĩnh.
"Không thể!"
Dương Phóng khẽ lắc đầu, đột nhiên dừng lại và nói: "Sau khi ta nói xong, các ngươi có thể thả ta ra sao?"
"Cái này thì còn cần phải nhìn vào biểu hiện của Tiêu đại hiệp."
Người áo đen bình tĩnh trả lời, "Nói thực nhân tài giống như Tiêu đại hiệp từ trước đến nay luôn là mục tiêu của chúng ta, chỉ có điều thủ đoạn của Tiêu đại hiệp quá lạnh lùng và tàn nhẫn, ta có chút không quá yên tâm, cho nên chúng ta cần để lại một vài thứ ở trên người Tiêu đại hiệp mới có thể để cho Tiêu đại hiệp trở về!"
"Để lại vài thứ?"
Dương Phóng nhíu mày, hỏi: "Thứ gì?"
"Chỉ cần các hạ cắt ngón út tay trái xuống, rồi nhỏ một bình thuốc nước vào trong vết thương là được rồi."
Người áo đen bình tĩnh nói.
"Vậy thì quên đi."
Dương Phóng lắc đầu lần nữa, "Con người ta ghét để lại những thứ lộn xộn trên người!"
"Ừm? Tiêu đại hiệp thế nhưng là đã nghĩ rõ ràng chưa?"
Người áo đen nhíu mày lại.
"Nghĩ rõ ràng rồi."
Dương Phóng trả lời, ánh mắt sáng rực nhìn về phía đối phương, đi thẳng về phía trước, nói: "Cho nên vẫn là động thủ đi, để cho ta thử một lần cái gọi là thực lực của cường giả Siêu phẩm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận