Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 760 - Trên vai ngươi cõng theo một người chết để làm gì?



Chương 760 - Trên vai ngươi cõng theo một người chết để làm gì?




"Chớ khẩn trương, chớ khẩn trương, cao thủ mà cha ta mời tới chẳng mấy chốc sẽ tới, chắc chắn sẽ cứu chúng ta ra ngoài."
Liễu Vân nắm chặt lấy tay bạn đồng hành, liên tục an ủi.
"Không khẩn trương, chúng ta đều không khẩn trương."
Mấy người bạn đồng hành của hắn nói với giọng điệu run rẩy, cố gắng nặn ra nụ cười.
Những ngày này, về cơ bản dựa vào cổ vũ động viên nhau mỗi ngày mới có thể sống đến bây giờ.
Bằng không chắc chắn sớm đã hỏng mất rồi.
"Liễu đại ca, các ngươi ... các ngươi nhìn Tống Tử nương nương kìa, có phải nàng đang cười với chúng ta không?" (Lại dựng hết cả tóc gáy lên rồi :v, tác giả dọa ma người dịch lúc nửa đêm rồi)
Một thiếu nữ trẻ tuổi tràn đầy sợ hãi nhìn về phía bức tượng Tống Tử nương nương ở trong điện.
Mấy người còn lại chấn động trong lòng, cẩn thận nhìn lại.
Chỉ thấy bức tượng thần bí mặt mũi hiền lành được sơn màu đỏ, lúc này khóe miệng nở một nụ cười, một đôi mắt trắng dã lặng lẽ nhìn về phía bọn họ, mang theo một chút khí tức quỷ dị.
Giống như là vật sống vậy.
Mấy người lập tức rùng mình một cái.
"Không có, không có cười với chúng ta, là ngươi nhìn nhầm rồi, không nên nhìn."
Liễu Vân vội vàng mở miệng nói.
"Đúng, không có cười, không thấy cái gì cả."
Một người bên cạnh cũng vội vàng lắc đầu.
Nhưng nói thì nói như vậy, bọn họ vẫn không nhịn được sinh lòng sợ hãi, chỉ cảm thấy phảng phất giống như có một ánh mắt vô hình chiếu xuống trên người của bọn họ, khiến bọn họ dựng hết cả tóc gáy lên, làn da đau nhói.
"Được rồi, hay là chúng ta không ở chỗ này nữa, đổi sang gian phòng khác."
Liễu Vân vội vàng mở miệng, nhanh chóng đứng dậy.
"Đúng vậy, vẫn là không nên ở lại đây, nhanh rời khỏi nơi này mới tốt."
Mấy người khác vội vàng mở miệng, hai chân đều đang run lập cà lập cập.
Bọn họ nhanh chóng bỏ chạy khỏi chủ điện.
Thẳng đến lúc rời đi, cái ánh mắt vô hình kia giống như vẫn lưu luyến ở trên người bọn họ.
Liễu Vân và những người khác sợ chạy trốn chậm, vì vậy họ vội vàng chạy trốn sang một gian phòng khác.
Thẳng đến đi vào phòng, đóng cửa lại hoàn toàn, mấy người mới thở phào nhẹ nhõm một lần nữa.
"Liễu đại ca, ngươi cảm thấy chúng ta có thể sống sót không?"
Thiếu nữ vừa rồi bi quan mà hỏi.
"Đừng nghĩ nhiều, chắc chắn có thể, viện binh cha ta tìm lập tức sắp tới, hơn nữa thực lực bản thân của chúng ta cũng không thấp, chắc chắn có thể chịu đựng được."
Liễu Vân vội vàng nói.
"Đúng rồi, các ngươi có cảm thấy bả vai rất nặng không, tại sao ta cảm giác như thân thể càng ngày càng mệt mỏi, giống như đang cõng thứ gì đó vậy?"
Đột nhiên, một đồng bạn mở miệng nói.
"Trên vai?"
Liễu Vân cẩn thận động đậy bả vai, vội vàng nói: "Đừng có nói mò, chắc chắn sẽ không có chuyện gì, nếu như xảy ra chuyện, chúng ta đều có thể thấy được."
"Đúng vậy, hẳn là bởi vì trước đó chúng ta quá mệt mỏi."
Những người đồng bạn khác cũng an ủi.
Bọn họ lập tức yên tâm.
Sau đó, bọn họ không dám tiếp tục nói chuyện, mà là lẳng lặng ẩn nấp, chờ đợi trời sáng.
Nhưng chẳng mấy chốc!
"Liễu đại ca, ngươi ... ngươi có cảm thấy chúng ta hình như thiếu đi một người rồi hay không!"
Đột nhiên, giọng nói của nữ tử kia run rẩy.
Liễu Vân và mấy người đồng bạn đều thay đổi sắc mặt, vội vàng nhìn phía bên cạnh mình.
Cái nhìn này, lập tức hồn vía lên mây.
"Từ Thanh đâu?"
"Làm sao không thấy Từ Thanh đâu? Vừa rồi còn ở đây mà?"
"Từ Thanh ..."
Mấy người nói với giọng sợ hãi, cũng không dám nói lớn tiếng.
Nỗi tuyệt vọng kinh hoàng lại bắt đầu xâm chiếm nội tâm của bọn họ, khiến nội tâm bọn họ thực sự gần như sụp đổ.
Trong khi bọn họ còn đang nắm tay nhau, một người sống to lớn như vậy đột nhiên biến mất.
"Cái miếu hoang này không thể ở lại nữa, đi mau!"
Liễu Vân nói với giọng sợ hãi, vội vàng mở miệng nói.
Mấy người khác cũng vô cùng hoảng sợ, thi nhau đứng dậy, chạy ra phía bên ngoài cửa phòng.
Nhưng khi bọn họ chạy qua khoảng sân trống trải chẳng mấy chốc xảy ra chuyện khiến bọn họ càng sợ hãi hơn, trên mặt đất xuất hiện hơn mười cái bóng thon dài, cùng chạy theo bọn họ.
Thật giống như có bóng người vô hình ở ngay bên cạnh bọn họ vậy.
Trong lúc đó đó, những tràng cười quỷ dị 'hee hee hee' vang lên trong tâm trí họ.
Dây thần kinh căng cứng trong đầu mấy người cuối cùng hoàn toàn sụp đổ, nước mắt trào ra, vô cùng sợ hãi.
"Cứu mạng a!"
Bọn họ cuồng loạn.
Ầm ầm!
Đột nhiên, bức tường của sân trước lập tức nổ tung, sỏi đá bay múa tứ tung.
Một bóng đen quỷ dị giống như bị người trước viện đánh tới, đập nát bức tường, hung hăng rơi đập vào nơi cách bọn họ không xa, kêu thảm một tiếng, bịch một cái lập tức tiêu tán.
Mấy người vội vàng hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy đằng sau cái lỗ lớn trên tường.
Một thân ảnh cao lớn vạm vỡ mặc áo bào xanh, tóc đen buông xõa, trong tay cầm một thanh trường kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía nơi này.
Giống như chính là hắn oanh sát bóng đen kia!
"Trong các ngươi ai là Liễu Vân? Còn nữa, sau lưng ngươi đang cõng thứ gì?"
Dương Phóng lập tức cau mày.
"Ta, ta là Liễu Vân!"
Liễu Vân đang suy sụp bật khóc và vội vàng hét lên.
"Trên vai ngươi cõng theo một người chết để làm gì?"
Dương Phóng nói với giọng điệu lạnh lùng.
Liễu Vân bị dọa đến hồn vía lên mây.
Cõng một người chết?
Hắn vội vàng nhìn về phía bả vai của mình, thế mà lại không nhìn thấy cái gì cả.
Mấy người khác tất cả đều lộ ra vẻ hoảng sợ, vội vàng chộp về phía bả vai của chính mình.
Đúng lúc này!
Hơn mười cái bóng thon dài trong sân kia đột nhiên hét lên một tiếng, cùng lúc lao về phía Dương Phóng, âm trầm quỷ dị, nhanh đến cực điểm.
Trong nháy mắt tràn ngập không rõ ràng.
Cản sân một màu đen kịt.
P/S: Ta thích nào ... chương 9



Bạn cần đăng nhập để bình luận