Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1225 - Trấn lột Thái tử Đại Uyên



Chương 1225 - Trấn lột Thái tử Đại Uyên




Dày đặc, giống như thủy triều, những đám mây đỏ tươi tập trung lại và hạ xuống
Bên dưới, một bóng người mặc áo bào xanh, khuôn mặt yêu dị, hư ảo không ổn định, chậm rãi hiển hiện, đỉnh đầu có một cái vòng xoáy màu xanh lục, nhìn về phía Đoạn Thụy.
"Mảnh vụn Đạo đồ ở đâu?"
Hắn nhẹ giọng mở miệng nói.
Ầm một tiếng, Đoạn Thủy đầu óc nổ vang, dời sông lấp biển, cả người trong nháy mắt phảng phất mất đi ý thức, trở nên mông lung, giống như một con rối, bàn tay theo bản năng đưa tay vào trong ngực móc.
Ứng Thiên Hùng - Môn chủ Ma môn chạy nhanh theo tới biến sắc, đột nhiên ngừng lại.
Sau khi cảm nhận được mây đỏ đầy trời, hắn hoảng sợ đến cực điểm, quả thực giống như gặp phải quỷ vậy.
"Là ngươi!"
Hắn kinh hô một tiếng, không nghĩ ngợi chút nào, quay người là trốn, hồn phách như thể bay ra ngoài vậy.
Cao thủ Thánh Linh cảnh ở những phương hướng khác cũng thi nhau dừng lại, trợn tròn mắt lên, lạnh từ đầu đến chân, không một kẻ nào không sợ, đều hoảng sợ hét lớn một tiếng, giống như bị điên vậy, quay người là chạy.
"Người kia, người kia lại xuất hiện!"
"Lam tiền bối tha mạng a, ta không có làm bậy cái gì cả!"
"Tha mạng ta a!!"
Cao thủ Thánh Linh cảnh ngày thường cao cao tại thượng, vào lúc này lập tức hỏng mất, trong miệng hô hào, nước mắt tuôn trào, đái cả ra quần, hoảng sợ đến cực điểm.
Hơn một năm!
Phần lớn người đều hy vọng hắn chết rồi.
Kết quả!
Hắn lại xuất hiện!
···
Trên bầu trời cao, những đám mây màu máu tụ lại dày đặc.
Sấm sét vang dội, khí tức âm lãnh cuộn trào.
Tất cả các cao thủ Thánh Linh cảnh đều đang hoảng sợ bỏ chạy.
Nơi xa một đám cường giả Siêu Phẩm chạy theo tới càng là trợn to hai mắt lên, lộ ra vẻ kinh hãi.
"Là hắn, là vị tiền bối kia!"
"Lam trưởng lão lại xuất hiện ở thế gian!"
Không biết bao nhiêu người phát ra tiếng kêu to.
Thánh Phạm Thiên, Thái tử Đại Uyên đang đuổi theo, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, thân thể đột nhiên dừng lại, lỗ chân long trên dưới toàn thân lập tức mở ra toàn bộ, lộ ra vẻ sợ hãi, không nghĩ ngợi chút nào, quay người là trốn.
Cái quái vật này!
Hắn thế mà còn sống!
Không phải Ma môn đã mời cao nhân tới đối phó hắn rồi sao?
"Đáng chết, tình báo Ma môn có sai!"
Thái tử Đại Uyên hoảng sợ chạy trốn, không dám ở lại lâu thêm một khắc nào.
Bên dưới kiếp vân nồng đậm, thân thể Dương Phóng ảo diệt, lẳng lặng đứng đó, mái tóc đen dài dày đen nhánh tung bay sau lưng, sấm sét vang dội, giống như vạn kiếp đánh xuống nhưng không thương tổn, ánh mắt lặng lẽ rơi vào trên người Đoạn Thụy.
Đoạn Thụy ngơ ngơ ngác ngác, mất đi hết thảy ý thức, bị Nguyên Tâm Thần chủng chấn nhiếp, trong tay chẳng mấy chốc đã móc ra một tấm mảnh vụn Đạo đồ.
Hô!
Dương Phóng dùng ngón tay chộp lấy, mảnh vụn rơi vào trong tay, ánh mắt liếc nhìn, sau khi xác nhận không sai, lực lượng trên người thu liếm lại, thân thể lại biến thành hư vô lần nữa.
Tia chớp màu đỏ ngòm phun trào điên cuồng trên bầu trời lập tức bắt đầu tiêu tán tản ra.
Nhẹ như mây gió, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Qua tới một lúc lâu, Đoạn Thụy cuối cùng mới tỉnh lại trong trạng thái ngơ ngơ ngác ngác.
Hắn thầm giật mình, sau đó đột nhiên nhìn xung quanh.
Chuyện gì vừa xảy ra?
Kẻ địch xung quanh tất cả đều không còn?
Hắn vội vàng sờ vào trong ngực của mình, sắc mặt lập tức thay đổi.
Mảnh vụn Đạo đồ đâu?
Là ai?
Tiền bối nào đùa giỡn với chính mình?
Đoạn Thụy đổ mồ hôi lạnh, vô cùng hoảng sợ, nhưng lại không dám ở lại lâu, vội vàng chống đỡ thân thể tổn thương, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
···
Một phương hướng khác.
Thái tử Đại Uyên vẻ mặt khó coi, một đường bỏ chạy nhanh về phía nơi xa.
Hai vị lão bộc chẳng mấy chốc đã chạy ra đón, lộ ra vẻ giật mình.
"Không nên hỏi, đi mau, người kia còn chưa chết, lại xuất hiện trong giang hồ!"
Thái tử Đại Uyên kinh quát.
Cái gì?
Hai người trong lòng chấn động, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Người kia chỉ là ai?
Toàn bộ thiên hạ chỉ sợ không ai không biết, không người không hiểu.
Hắn thế mà vẫn còn sống?
Ba người nhanh chóng chạy trốn, chạy về phía cứ điểm của Thiên Độc sơn.
Nhưng ngay khi vừa mới lao ra không được bao xa, đột nhiên, phía trước bọn họ xuất hiện sấm sét vang dội, từng mảnh từng mảnh mây màu đỏ ngòm bắt đầu nhanh chóng hội tụ lại, bộc phát ra từng đợt từng đợt khí tức khó lường.
Thái tử Đại Uyên và hai vị lão bộc tất cả đang nhanh chóng chạy trốn đều dừng lại ngay lập tức, vẻ mặt trắng bệch, lộ ra vẻ hoảng sợ, lập tức quỳ xuống mặt đất.
"Tiền bối tha mạng a, vãn bối chưa từng đắc tội tiền bối, cũng chưa từng nói xấu tiền bối, cầu tiền bối tha mạng a ..."
Thái tử Đại Uyên hoảng sợ liều mạng cầu xin tha.
Bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới Dương Phóng thế mà lại chạy tới tìm hắn?
"Đưa mảnh vụn Đạo đồ cho ta!"
Dương Phóng nói với giọng bình tĩnh truyền đến từ đằng trước.
Một đôi ánh mắt lập tức rơi vào trên người Thái tử Đại Uyên.
Ầm một tiếng, Thái tử Đại Uyên lập tức ngơ ngơ ngác ngác, mất đi ý thứ, bàn tay theo bản năng từ trong giới chỉ lấy ra một tấm mảnh vụn Đạo đồ màu vàng nhạt.
Hô!
Dương Phóng dùng ngón tay chộp lấy, mảnh vụn Đạo đồ thứ hai đã rơi vào trong tay hắn, lại tán lực lượng đi, thân thể nhanh chóng trở về hư vô, biến mất không thấy gì nữa.
Tuy nhiên loại hành vi nhiều lần xuất hiện, có vẻ như hành vi xuất hiện và biến mất liên tục của anh ta đã chọc giận sự tồn tại đáng sợ trong bóng tối, kiếm vân màu máu trên bầu trời không tiêu tan ngay lập tức, mà rung động ầm ầm, tỏa ra từng đợt khí tức hủy diệt cường đại.
P/S: Ta thích nào ... chương 7



Bạn cần đăng nhập để bình luận