Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 88: Cao tăng Hắc Sơn tự

Hô!
Một tên nam đệ tử của Kiếp tháp có thân thể to lớn vác trọng kiếm sau lưng, thân thể lóe lên, túm một phát tóm được cái cổ của tên võ sư kia, lập tức nhấc thân thể của hắn lên, gắt gao bóp cổ của hắn, lạnh lùng nói, "Làm sao ngươi biết đó là thật?"
"Tha. . . Tha mạng, bọn họ. . . Bọn họ đều nói là thật, ta cũng không xác định. . ."
Vị võ sư kia hoảng sợ cầu xin tha mạng.
. . .
Khu vực đường phố phía đông.
Nổi lên chiến đấu.
Hơn mười tên võ giả trong tay cầm vũ khí, ánh mắt lạnh lùng, một thân đầy sát khí đang vây hai tên cao thủ Ngũ phẩm, trên mặt đất đã có một đống thi thể.
Nhưng hai tên cao thủ Ngũ phẩm cũng không được thoải mái, trên người quần áo đã nhuốm máu, sau lưng, trước ngực tất cả đều xuất hiện thương thế.
Trong lòng hai người không thể nói là không uất ức chút nào.
Bọn họ vừa mới đoạt được Đạo đồ từ trong tay của một người khác, còn chưa kịp quan sát cẩn thận là thật hay là giả, kết quả đã bị một đám người khác phát hiện, yêu cầu bọn họ giao ra Đạo đồ.
Hai người vốn đang nói ra những lời tốt đẹp có ích, nói chờ bọn họ xem xét thật giả một chút rồi mới quyết định, đám người đối diện kia cũng lập tức đồng ý, nhưng ngay lập tức đã có người nào đó bắn ám khí về phía bọn họ.
Song phương trong nháy mắt giao chiến với nhau, cũng thu hút ngày càng nhiều cao thủ chú ý tới, thậm chí ngay cả lời nói cũng càng ngày càng trở nên thái quá, một mực khẳng định Đạo đồ trong tay bọn họ là thật.
Nhưng quan trọng nhất là, bọn họ cho đến bây giờ còn chưa biết tấm Đạo đồ trong tay mình đến cùng là thật hay là giả!
Dù sao cường giả chạy tới càng ngày càng nhiều!
"Trình thị huynh đệ, đừng giãy giụa nữa, lập tức giao Đạo đồ ra!"
"Không sai, giao Đạo đồ ra rồi tự phế đi hai tay của mình thì tha cho các ngươi khỏi chết!"
"Giao Đạo đồ ra đi!"
Võ giả ở khắp mọi nơi xung quanh, từng người mở miệng quát lớn lên.
"Huynh đệ chúng ta đã nói rồi, tấm Đạo đồ này là giả hay là thật chúng ta còn chưa biết."
Trình Thiếu Vũ lão đại bên trong Trình thị huynh đệ trầm giọng nói.
"Đã không biết là thật hay là giả thì vì sao không giao ra? Giao Đạo đồ ra để cho chính chúng ta kiểm tra!"
Một tên võ giả quát.
"Đúng vậy, để cho chúng ta kiểm tra, Trình thị huynh đệ các ngươi không giao Đạo đồ ra thì để xem các ngươi còn có thể kiên trì được bao lâu, chờ các ngươi tiêu hao hết nội lục, tất cả mọi người sẽ phanh thây xé xác các ngươi!"
Một võ giả khác quát lên.
"Các ngươi!"
Trình thị huynh đệ kinh sợ trong lòng.
Quả thực bọn họ đã xuất hiện rất nhiều thương tích trên người, đánh cho tới bây giờ quả thực cũng không có khả năng một mực đánh tiếp như vậy được nữa.
Ngay vào khi trong lòng huynh đệ hai người sinh ra oán hận nồng đậm, cực kỳ không cam lòng, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng niệm Phật kéo dài đằng đẵng: "A Di Đà Phật, hai vị thí chủ, nguyện ý từ bỏ đi, có bỏ mới có được, để xuống đi!"
Một vị tăng nhân ở độ tuổi trung niên mặc áo bào màu đen, khuôn mặt u buồn, thân thể cao gầy, trong tay cầm Thiền trượng xuất hiện ở phía sau bọn họ cách đó không xa.
Trình thị huynh đệ giật mình trong lòng, nhanh chóng quay đầu lại, dốc toàn bộ tinh thần lên để cảnh giác.
"Cao tăng của Hắc Sơn tự!"
"Hai vị thí chủ, giao Đạo đồ ra đi, bần tăng có thể bảo đảm cho các ngươi được bình yên vô sự, bằng không hôm nay nhiều đao thương như vậy, hai vị thật có nắm chắc có thể rời khỏi nơi này được sao?"
Tăng nhân trung niên giơ một tay lên chỉ về phía xung quanh, mở miệng nói.
Ánh mắt Trình thị huynh đệ xuất hiện dao động, trong lòng đang giãy giụa kịch liệt.
Một lát sau, Trình Thiếu Vũ lão đại lộ ra vẻ đắng chát, nhìn vào tăng nhân trung niên, nói: "Được rồi, đã như vậy, vậy tấm Đạo đồ này chúng ta liền giao cho cao tăng, hy vọng cao tăng có thể phân biệt được thật giả!"
Hắn cực kỳ không cam lòng, hắn nghiến răng lấy từ trong ngực ra một tấm Đạo đồ nhuốm đầy máu, lập tức dùng sức ném về phía tăng nhân trung niên kia.
Hắc Sơn tự, là một trong rất nhiều môn phái ở Bạch Lạc thành.
Không chỉ có danh tiếng cực thịnh, tăng nhân trong chùa càng là vô cùng cường đại.
Sắc mặt mọi người dao động, trơ mắt nhìn về phía tấm Đạo đồ kia bay về phía tăng nhân, nhưng không có một ai dám xuất thủ đầu tiên.
Đúng vào lúc này!
Đột nhiên có một bóng người cường tráng nhảy lên lao thẳng tới, giống như tàn ảnh mơ hồ, bàn tay lớn chộp một cái, lập tức nắm lấy tấm Đạo đồ kia vào trong tay, thân thể lại dùng sức nhảy lên một cái nữa đáp xuống đường phố phía xa.
Thân hình vạm vỡ và hơi thở nặng nề, trên người mặc trường bào màu đen, vác một thanh trọng kiếm to lớn màu đen ở sau lưng.
To giống như một cái cột điện vậy.
Ở sau khi hắn xuất hiện thì lại có tới bảy tám bóng người từ trên nóc nhà nhảy xuống, có nam có nữ, thi nhau hạ xuống nơi đây.
Nam đều không ngoại lệ, tất cả đều vác một thanh trọng kiếm ở sau lưng, thân thể đều cao lớn.
Nữ thì trên người mặc trang phục màu trắng, dáng người xinh đẹp, trong tay cầm một thanh kiếm mảnh mai với bao kiếm màu trắng.
"Kiếm tháp!"
Sắc mặt mọi người lại thay đổi.
Bọn họ cũng bị kinh động đến.
"A Di Đà Phật!"
Tăng nhân trung niên nhìn thấy Đạo đồ bị cướp, nhướng mày và cụp mắt xuống, cũng không nói lời nào, chỉ là niệm ra một tiếng phật hiệu.
Hoang Dã sư huynh mở tấm Đạo đồ đó ra, hắn cầm trong tay quan sát cẩn thận, một lát sau, sắc mặt lạnh xuống, cầm Đạo đồ trong tay đưa về phía tăng nhân, lạnh lùng nói: "Đạo đồ này là giả, các ngươi lại bị lừa rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận