Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 312: Thiếu chủ đi mau, để ta ngăn cản bọn họ!

Hắn quay người tiến vào trong hang động rồi xách một cái bao ra, từ bên trong lấy ra hơn một ngàn lượng bạc, ném tới trước người Trần Phong, sau đó chỉ rõ ra dược liệu mà mình cần.
Trần Phong và mấy người bên cạnh lập tức choáng váng rồi.
Đối phương thế mà thật đưa tiền cho bọn họ?
Trần Phong không dám từ chối, nhanh chóng lấy tất cả mấy loại dược liệu ra ngoài.
Một phần trong đó chứa dược liệu tắm thuốc của Dương Phóng.
Một phần khác tự nhiên là Tử Lăng thảo.
"Đúng rồi, nơi này là Dược Vương cốc sao?"
Dương Phóng khàn giọng hỏi.
"Ngươi. . . Ngươi không biết?"
Trần Phong kinh ngạc nói.
"Ừm?"
"Đúng vậy, nơi này chính là Dược Vương cốc!"
"Đã mở ra được bao nhiêu ngày rồi?"
"Hôm nay đã là ngày thứ năm!"
Trần Phong trả lời.
"Vậy các ngươi còn nhận ra đường đi ra không?"
Dương Phóng tiếp tục hỏi.
"Nhận ra, con đường đi ra chỉ có một, bằng hữu muốn đi ra ngoài thì có thể đi một đường thẳng về phía đông, chẳng mấy chốc là có thể nhìn thấy một khu vực sương mù rộng lớn, ở giữa khu vực sương mù đó có một lối đi nhỏ hẹp, vào ban ngày mỗi ngày là có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng, đi vào con đường nhỏ hẹp đó là có thể đi ra ngoài."
Trần Phong trả lời.
Mặc dù nghi hoặc trước nhiều câu hỏi khác nhau của Dương Phóng, nhưng hắn vẫn là lựa chọn biết gì nói nấy.
"Đa tạ!"
Sau khi Dương Phóng hỏi rõ ràng thì lập tức gật đầu.
"Không khách khí không khách khí!"
Trần Phong liên tục chắp tay.
Đối phương không giết hắn là hắn đã cám ơn trời đất rồi.
Hắn nơi nào còn dám yêu cầu xa vời đối phương cảm ơn hắn?
"Các ngươi đi đi thôi, không được ở gần chỗ của ta lâu."
Dương Phóng khàn giọng nói.
"Được, được."
Trần Phong liên tục gật đầu, lập tức thúc giục mọi người bắt đầu rời đi.
Người trẻ tuổi bên cạnh sắc mặt tái mét lại, có vẻ tức giận nhìn thoáng qua Dương Phóng.
Quả nhiên, đi tới nơi nào cũng có loại người thích ức hiếp này.
Không nói một lời đã ép mua ép bán!
Hơn nữa biết rõ bản thân nghĩa phụ của hắn bị trọng thương, cũng không cho bọn họ vào trong hang động ngồi một chút ...
Diệt Tà minh nói đúng!
Cái thế giới hỗn loạn này khắp nơi đều là cảnh người ăn người ...
...
Trời đã khuya.
Bên trong hang động.
Dương Phóng ngồi xếp bằng, đang tiếp tục luyện hóa Tử Lăng thảo.
Chỉ cần vài cọng Tử Lăng thảo cuối cùng luyện hóa hoàn tất, hắn xem như là đã khôi phục hoàn toàn.
Nhưng những lời mà người đàn ông trung niên đã nói trước đó khiến cho hắn phải nhíu mày.
Nơi này thật đúng là Dược Vương cốc.
Hơn nữa mới chỉ mở ra được ngày thứ năm.
Đằng sau ít nhất còn khoảng mười ngày.
Dương Phóng suy nghĩ một chút.
Hắn có nên ở lại và tìm kiếm dược liệu hay không, hay là nên lập tức rời khỏi Dược Vương cốc.
"Dược Vương cốc nằm ở một nơi hẻo lánh, sau khi rời khỏi Dược Vương cốc thì làm sao có thể đến thành trì gần đây ..."
Bạch Trạch vực rộng lớn như vô tận, diện tích tương đương với bốn phần năm Tô tỉnh, Dược Vương cốc được bao quanh bởi các dãy núi, cho dù có đi ra ngoài, nếu không cẩn thận cũng sẽ bị lạc đường.
Càng quan trọng chính là.
Thực lực của hắn vừa tới Cửu phẩm, ở trong Bạch Trạch vực cái nơi cường giả nhiều như mây trên trời này thì thực sự là quá mức nguy hiểm.
Không bằng!
Chờ thêm mấy ngày cũng có thể để thực lực cường đại hơn một chút.
"Tuy nhiên nơi này cũng không quá an toàn, dám tìm dược liệu ở nơi này chỉ sợ không có một người nào thuộc hạng đơn giản ..."
Dương Phóng ngưng trọng trong lòng.
Cho nên, cho dù ở lại cũng cần phải cẩn thận.
Đêm nay sao đầy trời
Dược Vương cốc tranh đấu một ngày cuối cùng mới trở về yên tĩnh một lần nữa.
Hầu hết những người bước vào nơi này đều bắt đầu tìm nơi để chữa thương.
Có nhóm ba đến năm người, một số đi một thân một mình và có nhóm hơn mười người.
Vào lúc này
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên trong đêm tối.
Tiếng thở hổn hển dữ dội nhanh chóng bị cơn gió đêm xuyên thấu vùi lấp.
Trần Long người trẻ tuổi ban ngày kia toàn thân đầy vết thương, vô cùng chật vật, ở một người hộ vệ đi cùng nhanh chóng bỏ chạy về phía trước.
Sau lưng bọn họ truyền đến tiếng bước chân dày đặc.
Hiển nhiên có người đang truy sát bọn họ.
"Thiếu chủ đi mau, để ta ngăn cản bọn họ!"
Tên hộ vệ kia nghiến răng hét lớn, đột nhiên cầm đao chạy trở lại lao về phía đằng sau.
"Phương Minh quay lại!"
Trần Phong vội vàng hét lên kinh ngạc.
Keng keng keng!
A!
Sau lưng chẳng mấy chốc đã truyền tới tiếng kêu thảm thiết.
Tên hộ vệ kia lập tức bị một đao chém thành hai nửa, bỏ mạng chết thảm.
"Hắc hắc, Trần Long, nghĩ phụ của ngươi cũng đã chết rồi, ngươi cần gì phải giãy giụa tiếp nữa? Ngoan ngoãn đứng lại để cho ta chặt lên một đao, cam đoan sẽ không để cho ngươi có một chút đau đớn nào!"
Sau lưng truyền đến tiếng cười hắc hắc nhè nhẹ.
Một số bóng người đang nhanh chóng đuổi theo truy sát Trần Long.
Trần Long vẻ mặt hoảng loạn, hốt hoảng chạy trốn, sau khi nhìn thấy cái hang động vào ban ngày kia, hắn vui mừng khôn xiết và liều lĩnh chạy trốn về phía nơi đó.
Hắn thành công!
Người ban ngày kia đã không rời đi!
Bên trong còn hiển hiện ánh lửa chập chờn.
"Huynh đài cứu mạng!"
Trần Long kinh hoảng hét lên và chạy về phía phương hướng hang động.
Trong màn đêm.
Dương Phóng đang cố gắng hết sức để hấp thụ dược tính của Tử Lăng thảo, cũng không có một mực sử dụng Phong luật, vào lúc này nghe được âm thanh trong màn đêm, hai mắt hắn đột nhiên mở ra.
Sau đó sắc mặt của hắn âm trầm xuống.
Bước chân hỗn loạn mà nặng nề đang nhanh chóng chạy về phía phương hướng chỗ hắn.
Đằng sau còn có sáu bảy tiếng bước chân theo đuôi.
Trong đầu hắn lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận