Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 43: Tà Linh đuổi theo?

"Ngươi. . . Ngươi đến cùng là ai?"
Lữ quản sự cố gắng nhúc nhích bờ môi.
"Đúng rồi, con của ngươi cũng đã bị ta giết."
Dương Phóng đột nhiên mở miệng nói.
"Phốc!"
Lữ quản sự lập tức phun ra một búng máu, giống như là tức giận, lại cũng giống như là đang xao động, một hơi không lên, hai chân giẫm một cái cũng không nhúc nhích.
Dương Phóng để cho an toàn, nhấc Thủy Ma Thiền trượng lên, hung ác đánh mạnh vào phần trán của Lữ quản sự hai lần.
Răng rắc! Răng rắc!
Hai đòn mạnh giáng xuống, sau khi đảm bảo rằng Lữ quản sự không còn sống sót nữa, Dương Phóng mới quay người rời đi.
Vừa đi ra được hai bước thì đột nhiên phản ứng lại, quay đầu đi trở lại, bàn tay sờ tới sờ lui lục soát trên người Lữ quản sự một cách nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã tìm được một túi tiền, bên trong có khoảng năm lượng bạc.
Dương Phóng cầm lấy Thiền trượng, quay người rời đi.
. . .
Trong con hẻm nhỏ tối tăm.
Chó hoang thường qua lại, ngủi thấy mùi máu tươi thì chạy về phía bên thi thể của Lữ quản sự.
Ở một bên khác.
Dương Phóng chọn những con đường vắng vẻ và vội vàng về nhà một cách nhanh chóng.
Ngay khi hắn vừa mới đi qua một con hẻm nhỏ, tiến vào con đường lớn, đột nhiên, sắc mặt Dương Phóng biến đổi, hắn giật mình vội vàng né tránh lần nữa, rồi hướng về phía trước nhìn lại.
Chỉ thấy ở khu vực một quán rượu cao chót vót cách đó không xa.
Những ngọn đuốc trong quán rượu được thắp sáng rực rỡ, nhưng màu sắc của những ngọn đuốc này rất kỳ lạ.
Không phải màu bình thường.
Mà đó là một loại màu đỏ tươi kỳ lạ, âm khí âm u, vô cùng quái dị.
"Tà Linh?"
Ở vào thời điểm trong lòng hắn đang ngạc nhiên nghi ngờ, hắn lại thấy một bóng người dần dần xuất hiện ở cửa sổ trên tầng hai của quán rượu.
Hình bóng đó hình như là một lão giả, mái tóc tóc bạc phơ, bộ râu quai nón, trên mặt có những vết lốm đốm hằn sâu, đứng ở ngoài cửa sổ, giống như phát hiện Dương Phóng, lập tức nở một nụ cười quái dị đối với Dương Phóng.
Trong bối cảnh ngọn đuốc đỏ rực, nụ cười này khiến Dương Phóng lập tức cảm thấy ớn lạnh, toàn thân nổi lên da gà.
Hắn không nghĩ ngợi chút nào, xoay người rời đi, từ một con đường khác đi về phía nhà của mình.
Một đường lao tới, quả tim của Dương Phóng đập loạn xạ, hoàn toàn không thể nào bình tĩnh lại.
Là Tà Linh!
Vừa rồi chắc chắn là Tà Linh!
Dương Phóng nhanh chóng lao vào sân, trực tiếp khóa chặt cửa sân từ bên trong, sau đó lại nhanh chóng xông vào phòng ngủ chính, cũng lập tức khóa chặt cửa phòng của phòng ngủ chính lại, lao lên giường, giấu Thiền trượng vào gầm giường, lập tức lấy viên Hắc Tinh thạch được cất ở dưới gầm giường ra và nắm chặt lấy ở trong ngực.
Trong lòng hắn khó mà bình tĩnh lại.
Cho tới lúc này, khuôn mặt quỷ dị kia vẫn còn hiển hiện ở trong đầu của hắn.
Tà Linh của thế giới này, tần xuất xuất hiện cũng quá cao!
Tùy tùy tiện tiện là gặp phải một con.
Đột nhiên, trong gian phòng nảy sinh dị biến.
Ngọn đèn dầu vốn là màu sắc bình thường đột nhiên biến thành màu đỏ tươi với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy vào lúc này.
Bên trong cả gian phòng, đảo mắt trở nên âm trầm yêu dị.
Dương Phóng biến sắc.
Tà Linh kia đuổi theo tới?
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy ớn lạnh theo cách không thể diễn tả được, như thể có thứ gì đó u ám lạnh lẽo bao trùm lấy cơ thể của hắn, lại giống như có một đôi mắt hung ác nào đó đang nhìn chằm chằm vào hắn từ trong bóng tối.
Đồng tử Dương Phóng co rụt lại, lập tức nhìn về phía ngoài cửa.
Chỉ thấy giấy dán trên cửa xổ xuất hiện một bóng đen, không biết đã đứng ngoài cửa từ lúc nào.
Một bầu không khí mục nát, âm trầm và sa đọa xâm chiếm căn phòng dọc theo khe hở giữa cửa ra vào và cửa sổ, tràn ngập bầu không khí đáng ngại nồng đậm, thậm chí cả những bức tường xung quanh cũng bắt đầu thay đổi.
Những đốm mốc xanh kỳ lạ xuất hiện từng tấc từng tấc trên bề mặt tường và tiếp tục lan rộng.
Dương Phóng nắm chặt lấy Hắc Tinh thạch, không động đậy, đồng thời một cái tay khác thì chộp một cái vớ lấy được thanh kiếm, tâm trạng nghiêm túc, chuẩn bị một trận chiến liều chết bất cứ lúc nào.
Loại Tà Linh này mang tới cho hắn một loại cảm giác giống như còn muốn đáng sợ hơn so với con gặp phải trên thuyền trước đó.
Ầm! Ầm! Ầm!
Bỗng nhiên, một loạt tiếng đập cửa trầm muộn vang lên trước cửa nhà hắn.
Lực lượng cường đại đập tới khiến toàn bộ cửa gỗ đều đang rung lên, nhoáng một cái nhoáng một cái, giống như có thể bị đập tung bất cứ lúc nào.
Đồng thời, ngọn đèn dầu đỏ tươi đang chập chờn dữ dội, lúc sáng lúc tối, âm trầm quỷ dị.
Trong lòng Dương Phóng như chìm xuống đáy vực, trong lòng bàn tay của hắn thậm chí còn xuất hiện mồ hôi lạnh.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng đập cửa trở nên kịch liệt hơn.
Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi mà tưởng giống như trải qua lúc lâu rồi.
Thậm chí ngay cả tay hắn cũng bắt đầu truyền tới cảm giác nóng rực, nhiệt độ càng ngày càng cao, giống như đang bị lửa thiêu đốt vậy.
Dương Phóng giật mình.
Viên Hắc Tinh thạch này chưa bao giờ nóng như vậy trước đây.
Nó như thể nó sắp tan chảy ra vậy.
Cuối cùng, sau khi đập cửa được bảy tám phút, bóng đen ngoài cửa đột nhiên dừng lại, không đập cửa nữa mà lẳng lặng đứng ở đó, giống như đang nhìn chằm chằm vào Dương Phóng qua khe cửa.
Nhiệt độ của Hắc Tinh thạch trong tay Dương Phóng cũng từ từ giảm xuống.
Hắn nhìn chằm chằm vào bóng đen ngoài cửa, không dám thả lỏng chút nào.
Cứ như vậy, một người và một Tà Linh cứ đối đầu với nhau như vậy.
Trong khoảng thời gian đó, căn phòng u ám lạnh lẽo, khí tức lạnh lẽo không ngừng tăng lên.
Những vết nấm mốc trên tường cũng liên tục tróc ra và rơi xuống, phát ra tiếng lách ca lách cách một cách quỷ dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận