Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 758 - Nơi định cư quỷ dị



Chương 758 - Nơi định cư quỷ dị




Nghe ý tứ giống như là nấp ở bên trong cổ miếu nào đó ở di tích U Linh?
"Đúng vậy, còn có một tin tức, ở bên trong di tích U Linh thường xuyên sẽ xuất hiện Tà linh dị loại, cực kỳ quỷ dị, khiến người ta khó mà phòng bị, ngươi phải cẩn thận nhiều hơn."
Lão giả Liễu Tiên Quyền vội vàng mở miệng.
Hiện tại chỉ có thể ký thác hy vọng vào trên người Dương Phóng.
Bởi vì thời gian đã không còn đủ, hắn không còn thừa thời gian đi mời mọc một vị cao thủ Thánh Linh cảnh khác, nếu như chậm trễ nữa thì con của hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
...
Chạy như điên cả nửa ngày với tốc độ cực nhanh.
Gió mạnh vù vù rung động ở hai bên tai.
Thời tiết đã tới gần thời điểm rét đậm một lần nữa, những nơi đi qua đều là lá vàng rơi chất đống.
Dưới tốc độ tối đa của Dương Phóng, cuối cùng hắn cũng đã thuận lợi chạy đến nơi định cư Huyền Ất tụ mà Liễu Tiên Quyền đã nhắc tới trước khi mặt trời lặn.
Giờ phút này.
Ánh mắt nhìn.
Chỉ thấy trước mặt hắn mờ mịt bóng tối, được một lớp sương mù màu đen mỏng bao phủ, bên dưới lớp sương mù là công trình kiến trúc liên miên, san sát dày đặc, từng dãy một, lại không nhìn thấy một bóng người.
Nó giống như một vùng đất quỷ dị không có người.
Nghiêng tai lắng nghe, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào ở bên trong.
Chỉ có im lặng và im lặng!
Như thể khu vực đó bị cách ly với phần còn lại của thế giới.
"Bên trong Miếu."
Dương Phóng tự nói, bước chân bước đi về phía trước.
Tiếp theo, chỉ cần tìm kiếm các ngôi miếu khác nhau ở bên trong.
Đương nhiên, hắn cũng phải có sự chuẩn bị trước mới được, để có thể rút lui bất cứ lúc nào.
Nếu như chuyện này thực sự không thể làm, hắn cũng sẽ không đẩy mình vào trong đó.
Theo tiếp cận mảnh khu vực quỷ dị kia từng bước một, Dương Phóng dần dần cảm nhận được một cỗ khí tức không giống bình thường, một cỗ cảm giác không rõ ràng khó tả dần dần nổi lên trong nội tâm của hắn.
Thật giống như một khi qua đó sẽ gặp phải chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ vậy.
Dương Phóng không động đậy, cẩn thận nhìn chằm chằm vào mảnh khu vực bị khói đen che phủ này, một lát sau, vẫn là bước ra một bước, đi tới.
Chớp mắt cái, toàn thân truyền đến cảm giác lạnh toát, lạnh như băng.
Như thể đang đi trong một hầm băng kéo dài.
Đảo mắt!
Thân thể của hắn xuất hiện ở bên trong nơi định cư, ánh mắt quan sát xung quanh, đồng thời vận hành chân khí trong cơ thể, dần dần xua tan cái lạnh, khôi phục nhiệt độ cơ thể.
Từ bên trong nhìn ra, toàn bộ nơi định cư ngoại trừ không có bất kỳ bóng người nào ra thì dường như cũng không có chỗ nào đặc biệt cả.
Hắn đi về phía trước, tiếng bước chân thu liễm, quan sát mọi thứ xung quanh một cách cẩn thận.
Trên đường phố, vẫn có thể nhìn thấy sự tồn tại của rất nhiều quầy hàng.
Có bán món ăn, có bán sách, bán tranh, bán quà vặt ...
Bày biện rất ngăn nắp.
Không có một thứ nào lộn xộn cả.
Thậm chí đồ ăn trên quán ăn vặt trông giống như còn rất mới.
Thật giống như người nơi này là biến mất toàn bộ chỉ trong nháy mắt vậy, có loại quái dị không nói ra được.
Dương Phóng yên lặng quan sát.
Đột nhiên!
Hắn sinh ra cảm ứng, lập tức quay đầu.
Trước một quán trọ cách hắn không xa, có một thân ảnh nhàn nhạt không rõ ràng đang đứng yên lặng nhìn về phía phương hướng của hắn.
Dưới ánh nắng chiều, mơ mơ hồ hồ khó mà phân biệt.
Dương Phóng ánh mắt trở nên lạnh lùng, xoạt một cái, thân thể cấp tốc tiếp cận.
Tuy nhiên ngay khi hắn vừa mới lao ra không được bao xa thì đột nhiên lại dừng lại.
Đạo thân ảnh (bóng người) kia biến mất không thấy đâu nữa, như thể đó là ảo giác của hắn vậy.
Điều này làm cho hắn không thể không nhíu chặt mày lại.
"Tà Linh?"
Dương Phóng nghĩ về điều đó, lại quan sát xung quanh một lúc, quay người lại và tiếp tục bước đi.
Trong bất tri bất giác, mặt trời đã hoàn toàn xuống núi.
Nơi định cư này chìm vào trong bóng tối khó tả.
Chỉ có ánh trăng lẻ tẻ chiếu xuống.
Trong lúc đang đi, đột nhiên, trong lòng Dương Phóng phát lạnh, lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Trên mặt đất.
Cái bóng của hắn bị ánh trắng kéo thành vệt dài.
Thế nhưng là, ở gần cái bóng của hắn lại xuất hiện bảy tám cái bóng thật dài.
Như thể có ai đó đang đi phía sau hắn?
Hắn đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng. (Dịch đoạn này vào nửa đêm, lạnh cả người, đậu xanh :v)
Lại phát hiện sau lưng chẳng có gì, không có một thứ gì cả.
Qua khóe mắt, hắn lại nhìn xuống dưới chân mình.
Chỉ thấy bảy tám cái bóng thật dài ở dưới chân cũng biến mất lúc nào không hay.
"Giả thần giả quỷ."
Dương Phóng mở miệng nói với giọng lạnh lùng, tiếp tục quay người bước đi.
Lại qua một đoạn thời gian.
Dương Phóng không tiếp tục gặp phải những bất thường.
Tuy nhiên, khi đi ngang qua một góc phố, hắn nhíu mày phát hiện cảnh tượng trước mắt.
Có người?
Có những người khác?
Chỉ thấy con đường tĩnh lặng phía trước, vào lúc này đang có bốn bóng người chạy trốn một cách vô cùng hoảng sợ, trong miệng phát ra tiếng la hét hoảng sợ, áo rách tả tơi, hai mắt đỏ lên, giống như họ đã gặp phải điều gì đó cực kỳ đáng sợ.
Cả bốn người trông tuổi tác cũng không nhỏ.
Tu vi cũng đều ở Siêu phẩm đệ tam quan.
"Cứu mạng a!"
"Huynh đài nhanh cứu mạng a!"
Bốn cao thủ Siêu phẩm đệ tam quan, nước mắt tuôn rươi, không để ý tới hình tượng, như thể họ sắp hỏng mất rồi.
Bất chấp mọi thứ chạy trốn về phía Dương Phóng.
Mà ở sau lưng mấy người thì có ba bốn bóng đen cực kỳ quỷ dị, nhanh chóng đuổi theo, âm trầm yêu dị, vặn vẹo mơ hồ, thỉnh thoảng lại truyền ra một tràng cười lanh lảnh, tràn đầy sự mỉa mai.
Thật giống như đang chơi trò mèo vờn chuột vậy.
P/S: Ta thích nào ... chương 7



Bạn cần đăng nhập để bình luận