Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 347: Quan hệ giữa Hứa gia và Ngư nhân

Chiếc thuyền nhỏ chèo giữa dòng sông gợn sóng nhẹ.
Dương Phóng nhấm nháp vò rượu đắng, không để ý tới Vương Thái nữa mà nhìn về phía bảng thông tin trước mắt.
Từ khi tiến vào Thập phẩm, tốc độ đề cao tu vi không thể nghi ngờ chậm lại rất nhiều.
Hiểm kinh nghiệm hiện tại của hắn cắm ở trên Thập phẩm 3880/9000.
Cứ như vậy xem ra, ít nhất còn phải mất ba bốn ngày nữa mới có thể đạt tới Thập phẩm trung kỳ.
Tuy nhiên tin tức tốt là, âm Sát kiếm của hắn đã viên mãn!
Bằng Hư Lâm Không bộ cũng đã viên mãn!
Dưa vào hai môn võ học viên mãn này, phối hợp với lực lượng tinh thần tới quấy nhiễu thì cho dù là Thập phẩm trung kỳ hắn cũng có thể miểu sát được bất cứ lúc nào ...
Không sai!
Chính là miểu sát!
Cách đó không xa.
Mặt nước gợn sóng lăn tăn.
Vài cái đầu quái dị nổi lên từ trong mặt nước, nhìn về phía bến tàu phía xa, ánh mắt lạnh lùng, làn da màu chàm, sau gáy mọc ra vảy dài, nhìn cực kỳ quỷ dị.
Kể từ khi Dương Phóng đi ra tuần tra vào hai ngày trước, đã phát hiện dấu vết của những Ngư nhân này.
Hai ngày nay bọn họ một mực bơi qua bơi lại ở lòng sông, tìm tới tìm lui, tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì đó.
Cũng may những Ngư nhân này chỉ là đang quan sát và tìm kiếm chứ cũng không gây ra bất kỳ rắc rối nào.
Đột nhiên, bọn họ dùng sức khịt khịt cái mũi, dũng mãnh quay đầu lại ánh mắt lướt về phía chiếc thuyền nhỏ của Dương Phóng ở đằng sau, trong con ngươi tỏa sáng chớp động, sau đó lặn xuống dưới nước, một lát sau lại xuất hiện trên mặt nước một lần nữa, xuất hiện ở chỗ cách Dương Phóng không xa.
"Tiêu tiên sinh, ngươi còn bán thịt nướng nữa hay không?"
Một Ngư nhân phát ra giọng nói kém chất lượng.
"Không bán!"
Dương Phóng trả lời.
Mấy Ngư nhân vẻ mặt cứng lại, không biết nên làm như nào cho phải.
Phù phù!
Dương Phóng vung tay ra, ném về phía mấy Ngư nhân kia mấy khối thịt yêu thú đã được hắn nướng xong, nói: "Tuy nhiên giữa bằng hữu với nhau là có thể tặng!"
Mấy Ngư nhân hai mắt tỏa sáng, vội vàng nhận lấy thịt nướng, bắt đầu ăn thịt nướng một cách nhanh chóng với sự vui mừng trên khuôn mặt.
"Đa tạ Tiêu tiên sinh, Tiêu tiên sinh quả nhiên thật sảng khoái!"
"Thịt ngon, thịt thật sự ngon!"
"Kỹ thuật nướng thịt của Tiêu tiên sinh càng ngày càng trở nên tốt hơn!"
. . .
"Các vị, ta thấy các ngươi mấy ngày nay đều lảng vảng ở chỗ này, có phải là đang muốn tìm kiếm thứ gì hay không? Không biết ta có thể giúp các ngươi chút gì không?"
Dương Phóng nhấm nháp Khổ Vô, bình tĩnh mà hỏi.
"Chuyện này ..."
Mấy Ngư nhân lộ ra vẻ mặt như bị làm khó.
Nhưng vừa nhìn thấy thịt nướng trong tay thì lập tức càng khó xử hơn.
Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay, loại đạo lý này, Ngư nhân bọn họ tự nhiên cũng hiểu.
"Thuyền lớn của Hứa gia vào hai ngày trước bị cướp sạch, người trên thuyền bị giết toàn bộ, Thiếu chủ nhà ta bảo chúng ta đi tìm người cướp sạch thuyền hàng của Hứa gia!"
Một tên Ngư nhân mở miệng nói.
"Ồ?"
Ánh mắt Dương Phóng khẽ động một cái, nhìn chăm chú vào mấy tên Ngư nhân này, nói: "Hứa gia thế mà cũng có quan hệ với các ngươi?"
"Chuyện này ... thật ra thì Hứa gia từ trước đến nay có chỗ giao dịch với chúng ta, xem như là quan hệ ở trên phương diện làm ăn đi ... Ha ha ha ..."
Người cá kia nở ra nụ cười ngượng ngùng.
Hắn cũng không có nói quan hệ thực sự cho Dương Phóng, chỉ nói là quan hệ làm ăn bình thường.
Nhưng Thất Tình quyết của Dương Phóng sớm đã nhập môn, vào lúc này liếc mắt cái là có thể bắt được cảm xúc không đúng của mấy tên Ngư nhân này.
Bọn họ. . .
Đang nói láo!
Trong lòng Dương Phóng trở nên ngưng trọng lên.
"Thật sao? Nhưng sau khi hung thủ làm án sớm đã bỏ trốn mất dạng rồi, các ngươi tìm ở gần đây thì làm sao có khả năng tìm được?"
Dương Phóng hỏi thăm.
"Tên hung thủ giết chết Thanh Dao cô nương, trên người Thanh Dao cô nương được Thiếu chủ nhà ta để lại mùi thơm đặc biệt, một khi chạm vào Thanh Dao cô nương trên người hung thủ chắc chắn sẽ bị nhiễm mùi thơm đó, có chạy đến đâu cũng vô dụng!"
Một tên Ngư nhân nói.
"Đúng vậy a, tuy nhiên gia hỏa kia rất xảo trá, chúng ta chỉ biết loại mùi thơm đó vẫn luôn quanh quẩn ở gần đây, nhưng sau khi lượn lờ thì biến mất không thấy, rất có thể đã được gia hỏa kia dùng thứ gì đó cho che dấu kín."
Một Ngư nhân khác nói.
"Thì ra là thế."
Dương Phóng gật đầu.
Khó trách vào đêm hôm đó hai tay của hắn dính lấy loại mùi kỳ lạ kia, phải phí mất nhiều sức mới rửa đi.
Đúng là Ngư nhân để lại.
"Cứ như vậy xem ra thì quả thực khó tìm được a."
Dương Phóng nói.
"Cũng không phải sao?"
Vị Ngư nhân trước đó cắn răng nói, "Nếu như để cho chúng ta biết là ai làm, chúng ta chắc chắn sẽ xé xác của hắn ra!"
"Đúng vậy, dám can đảm mạo phạm Ngư nhân vậy thì nhất định phải chết!"
Ngư nhân trước đó kêu lên.
"Hứa gia và các ngươi chỉ là quan hệ làm ăn bình thường, làm sao các ngươi lại cần thật tình như thế?"
Dương Phóng tiếp tục hỏi.
"Chuyện này ... khụ khụ, thật ra thì là do Thiếu chủ phân phó."
"Đúng vậy a, đúng vậy a, chúng ta cũng không biết, dù sao đều là mệnh lệnh của Thiếu chủ."
Mấy tên Ngư nhân cười ngượng ngùng.
Sự thay đổi tâm trạng của họ rõ ràng đã được cảm nhận bởi lực lượng tinh thần của Dương Phóng.
Thất Tình quyết phối hợp với Cảm Ứng quyết quả thực có thể nói là nghịch thiên.
Mặc dù không thể đọc được nội dung tâm lý của bọn họ, nhưng có bất kỳ dao động nào gần như tất cả đều được nhìn thấy ngay.
Trực giác nói cho Dương Phóng biết, quan hệ giữa Hứa gia và Ngư nhân tuyệt đối không hề đơn giản.
"Ừm, đã như vậy, vậy các ngươi cứ từ từ mà tìm!"
Dương Phóng mỉm cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận