Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 841 - Ta sẽ giết ngươi!



Chương 841 - Ta sẽ giết ngươi!




"Ngươi muốn rời đi rồi sao?"
Dương Phóng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
"Đúng vậy, ở mãi nơi này chung quy cũng sẽ cảm thấy nhàm chán, có rất nhiều thứ ở bên trong Bạch Trạch vực không có."
Thạch lão nhân mỉm cười.
"Cũng được, đến lúc đó ta tiễn tiền bối."
Dương Phóng trả lời.
Hai người sau đó lập tức lên đường, đi về phía hẻm núi thần bí nơi mất liên lạc với Bàng Vạn Chung.
···
Rừng núi rậm rạp, nối dài như vô tận.
Giống như có một con cự mãng to lớn chiếm cứ nơi này, một mảnh đen nghịt, bên trong mọc đầy các loại cây cối màu đen quái dị, còn có một lớp khói mù mịt cuộn trào ở xung quanh chỗ này.
Bên trong rừng, vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng chim hót cũng không có.
Không khí ảm đạm cô tịch tràn ngập nơi đây.
"Tiêu tông chủ, đây là nơi nào vậy?"
Thạch lão nhân hoài nghi quan sát xung quanh.
Mảnh khu vực này rõ ràng là không được tầm thường.
Có một loại yên tĩnh khó tả!
Giống như các loại sinh mệnh đều theo bản năng mà tránh khỏi nơi này vậy.
"Không rõ cho lắm, ta chỉ biết mảnh cuối cùng của Ma Thiên đồ giấu ở nơi này."
Dương Phóng mở miệng nói.
"Mảnh Ma Thiên đồ cuối cùng ở chỗ này?"
Thạch lão nhân lộ ra vẻ kinh dị.
"Đúng vậy."
Dương Phóng phân biệt phương hướng cẩn thận nói: "Còn phải đi về phía trước, đi!"
Hai người thi triển thân pháp tiếp tục lao nhanh về phía trước.
Tuy nhiên Dương Phóng tự nhiên cũng không phải là hạng người lỗ mãng, trong lòng sớm đã làm xong rất nhiều chuẩn bị.
Hơn nữa còn có đoạn đường mà Bàng Vạn Chung đã đi qua trước đó, rất nhiều nơi đều đã khắc sâu vào trong đầu của hắn, cho nên tổng thể mà nói thì không cần lo lắng.
Hai mươi phút sau.
Thân thể hai người từ xa rơi xuống, đứng vững vàng trước một hẻm núi rộng lớn tràn ngập sương mù dày đặc.
Hoàn toàn không nhìn thấy đáy, nơi này một mảnh trắng xóa.
Chỉ có thể nhìn thấy nơi miệng hẻm núi mọc đầy bụi cây.
Còn có từng khối đá lớn nhô lên.
Tuy nhiên, có nhiều dấu hiệu bị phá hủy rõ ràng ở nhiều nơi và dường như ai đó đã đến đây cách đây không lâu.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây đều là đám cường giả Thần Tích phường kia để lại.
"Tiêu tông chủ, bên trong có nguy hiểm gì sao?"
Thạch lão nhân cảnh giác mà hỏi.
"Chắc là có."
"Được, ta phóng độc trước đã!"
Thạch lão nhân gật đầu, sau đó lập tức phóng ra một chút phấn độc, khói độc quỷ dị, cho lan tràn vào bên trong hẻm núi.
Dương Phóng thì lập tức sử dụng Phong luật, bao quanh những phấn độc, khí độc này, chủ động xông vào hẻm núi, tranh thủ thẩm thấu vào bên trong mỗi một ngóc ngách trong hẻm núi.
Sau khi thả độc xong, hai người lập tức lẳng lặng chờ ở đây.
Thẳng đến hơn nửa giờ trôi qua, Thạch lão nhân mới mở miệng ra nói: "Chắc là được rồi."
"Ừm, đi!"
Dương Phóng gật đầu.
Hai người lập tức hành động, thi triển khinh công, mỗi một bước bước xuống đều vững vàng giẫm vào trên cành lá của một vài bụi cây, lao sâu vào bên trong màn sương trắng dày đặc.
Tuy nhiên dần dần đi sâu vào bên trong, một loại cảm giác lạnh buốt bắt đầu truyền đến từ xung quanh.
Phải biết tu luyện đến loại cảnh giới như hai người bọn họ, bên ngoài còn có lớp áo phòng ngự, sớm đã thủy hỏa bất xâm, là phải không cảm nhận được rét lạnh mới đúng.
Nhưng vào lúc này, hai người thế mà lại có thể cảm nhận được rõ ràng!
Giống như càng đi sâu vào trong thì càng lạnh, giống như đang đến rất gần chỗ không may nào đó.
Trong lúc đó hai người dừng lại thêm mấy lần.
Thạch lão nhân và Dương Phóng lại bắt đầu phóng độc một lần nữa.
Cứ như vậy vừa đi vừa nghỉ, phóng kịch độc nhiều lần.
Đột nhiên, Dương Phóng có phát hiện, thân hình nhoáng một cái, đáp xuống một bên hẻm núi, ánh mắt ngưng trọng, rút trường kiếm ra, nhẹ nhàng quét qua, một mảnh bụi cỏ bị hắn tách ra.
Một tấm bia đá với một mảng vết nứt lớn đập vào trong mắt của hai người.
Bia đá này giống như đã trải qua vô số năm tháng, trông loang lổ.
Có vài dòng chữ được viết trên đó.
"Thời gian tỉnh táo của ta càng lúc càng ngắn, càng lúc càng ngắn, ta rất sợ cuối cùng sẽ có một ngày ta sẽ không khống chế nổi chính mình."
Dương Phóng và Thạch lão nhân không thể không hai mặt nhìn nhau.
"Đây là người để lại?"
Dương Phóng nói.
"Xem ra chắc là một vị cao thủ nào đó."
Thạch lão nhân trong lòng quay cuồng, trong lòng hiện lên một cái ý nghĩ không ổn nói: "Không phải là một tên cường giả bước ra một bước cuối cùng đó chứ?"
Dương Phóng trong lòng ngưng trọng lại, ngẩng đầu lên và tiếp tục nhìn vào sâu trong hẻm núi.
Nơi Bàng Vạn Chung biến mất, còn ở sâu bên trong.
Tiếp tục đi về phía trước hơn mười dặm đều là an toàn.
"Đi, đi tiếp xem sao."
Dương Phóng mở miệng.
Diêm Ma túy ở trên người, hắn cũng không muốn giữ lại nữa, chuẩn bị phóng ra ngoài.
Sau đó!
Bọn họ lại tiếp tục đi về phía trước một khoảng cách, liên tục phát hiện một số bia đá nữa.
Giống như cứ cách một đoạn khoảng cách đều sẽ có một tấm bia đá.
Ở trên giống như trước đó đều tràn đầy chữ viết.
"Ta thật không khống chế nổi chính mình, hôm nay ta ra ngoài giết sạch hai nơi định cư, giết chết đi vô số người, ta là tội nhân."
"Bọn họ đến, bọn họ nói cho ta biết chân tướng giải thoát, có điều ta rất khinh thường, ta đều đã đuổi bọn họ đi."
"Kẻ đến sau, đừng có đi vào bên trong nữa, nguy hiểm! Ta sẽ giết ngươi!"
Một tấm bia đá cuối cùng, chữ viết ở trên viết rất ngoáy.
Giống như vào thời điểm viết chữ đối phương đã rơi vào bờ vực của sự điên loạn.
Hơn nữa!
Chặng đường đi tới, loại rét lạnh quỷ dị kia càng ngày càng đậm, càng ngày càng đáng sợ.
Giống như cánh cửa địa ngục được mở rộng ra vậy.
Để cho linh hồn của người ta ớn lạnh!
···
P/S: Ta thích nào ... chương 7



Bạn cần đăng nhập để bình luận