Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 112: Cái gì? Ngọc Linh sư muội bị giết?

Nữ tử đang run lẩy bẩy cầu xin tha thứ kia chính là Phương Đình một y tá trẻ làm việc trong cùng một bệnh viện với hắn ở thế giới hiện thực.
Mà một nữ tử khác, nhìn từ cách ăn mặc quần áo thì rõ ràng là ... đệ tử của Kiếm tháp.
Dương Phóng trong lòng trầm mặc, ánh mắt quan sát xung quanh.
Một lát sau, trong lòng thở dài, thân ảnh như một cái bóng, chợt lóe lên.
Nữ tử mặc váy trắng của Kiếm tháp kia, trong lòng giật mình, đột nhiên cảm nhận được lông tơ dựng đứng lên, mơ hồ có một cơn gió mát phả tới bên người nàng.
Nàng ta vội vàng tránh né một cách nhanh chóng, nhưng không cần biết nàng ta tránh né như thế nào, cơn gió mát sau lưng kia vẫn từ đầu đến cuối theo như bóng với hình, như là giòi trong xương, khiến nàng ta không thể né tránh.
Nữ tử mặc quần áo màu trắng vô cùng sợ hãi, hoảng sợ trong miệng vội vàng kêu to, "Sư tỷ cứu ..."
Phốc phốc!
Đầu người bay ra, thi thể bổ nhào.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ vẫn còn tràn đầy nỗi sợ hãi, lời nói trong miệng lại bất kể như thế nào cuối cùng cũng không thốt lên được.
Ở một phương hướng khác, mấy tên cao thủ của Kiếm tháp đang nhanh chóng đồ sát một đám hộ vệ, tất cả đều lập tức quay trở lại, vẻ mặt giật mình.
"Ngọc Linh sư muội!"
Các nàng hét lên kinh ngạc, bất chấp mọi thứ lao về phía bên này.
Dương Phóng hóa thành bóng ma, trong lòng lạnh lẽo, nhanh chóng lao về phía thân thể của các nàng.
Hơi vung tay một cái chính là mấy chục cây kim châm tẩm độc, rồi đến độc tiêu, lít nha lít nhít phóng thẳng về phía thân thể của các nàng.
Dương Phóng sử dụng âm Ảnh Thân pháp phối hợp với ám khí, đã được tập đi tập lại nhiều lần, quả thực lần nào cũng đúng, thanh trường kiếm trong tay hắn quét tới, bốn năm tên nữ đệ tử Kiếm tháp này quả thực giống như trở thành bia sống vậy, lưỡi kiếm lần lượt đi qua cổ họ, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.
Trong nhóm người này cũng có hai tên cao thủ Hắc Long quân, đều biến sắc.
Không tốt!
Bọn họ quyết định thật nhanh chóng, quay người là chạy.
Nhưng Dương Phóng đã động thủ thì tự nhiên không thể để cho bất kỳ kẻ nào rời đi, thi triển Đạp Tuyết công, nhanh chóng đuổi theo sau lưng bọn họ.
Một tên cao thủ Hắc Long quân trong đó đột nhiên quay lại, cũng vung ra lít nha lít chít kim châm độc bắn về phía Dương Phóng.
Dương Phóng nhướng mày, trường kiếm xoay tròn trong tay, kêu lên leng keng leng keng, tất cả những kim châm tẩm độc bay ngược ra sau.
Tê Hắc Long quân kia hiển nhiên cũng là một cao thủ dùng độc, sau khi kim châm độc bay ra, sau đó chính là lượng lớn bột độc, khói độc ... lít nha lít nhít bay về phía sau lưng.
Dương Phóng ngừng thở, phối hợp âm Ảnh thân pháp tránh né liên tục, giống như một bóng ma kỳ dị, nếu thực sự không tránh né được thì sẽ được hắn dùng trường kiếm đánh bay ra ngoài, sau đó cũng nhanh chóng bắn ra hơn mười cây kim châm tẩm độc.
Tên cao thủ dùng độc kia vội vàng tránh né một cách nhanh chóng.
Nhưng suy cho cùng tu vi của hắn còn kém xa Dương Phóng, ở khi hắn tránh né kim châm độc, Dương Phóng sớm chợt lóe lên lướt qua bên cạnh hắn, mũi kiếm như rắn độc, lập tức vòng qua cái cổ của hắn.
Phốc phốc!
Máu tươi tràn ra.
Tên cao thủ dùng độc kia trong lòng hoảng sợ, vội vàng che lấy cái cổ, sau đó thì đầu óc mê muội, toàn thân trên dưới như thể kiệt sức, lập tức ngã nhào xuống đất.
Thông Thiên giáo chủ!
Trong đầu cao thủ dùng độc này hiện ra bốn chữ lớn, sau đó hoàn toàn chết thảm.
Sau khi Dương Phóng giải quyết đối phương nhanh như chớp thì lại nhanh chóng đuổi theo về phía tên cao thủ Hắc Long quân còn lại, sau khi dùng một kiếm đâm chết tên cao thủ còn lại đó, thân thể lại hóa thành bóng ma, lập tức nhanh chóng chạy dọc theo một ngon hẻm nhỏ chạy về nơi xa.
Không có ý định ở lại chút nào!
Từ đầu tới cuối, chân thân hắn đều không có để lộ chút nào, thậm chí ngay cả thi thể cũng không đụng vào.
Hiện lên như một cơn gió, sau đó để lại thi thể nằm đầy đất.
Trên đường phố, Phương Đình vốn đã rơi vào trong tuyệt vọng, cả người run lẩy bẩy thì đột nhiên hai mắt trợn lớn lên, vô cùng hoảng sợ nhìn vào những gì xảy ra.
Nàng ta không biết chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ biết là trong nháy mắt, những người đuổi giết chính mình kia toàn bộ đều đã chết thảm.
Là có người cứu mình?
"Tam muội, đi, đi mau!"
Những người sống sót khác sắc mặt tái nhợt, vội vàng đứng dậy mở miệng hô to.
Phương Đình lập tức phản ứng lại và nhanh chóng chạy trốn.
. . .
Ở một phương hướng khác.
Dương Phóng lại chạy xuyên qua hai con hẻm nhỏ, thuận lợi trốn vào trong tổng bộ của Hắc Hổ bang, trốn cẩn thận và thở phào nhẹ nhõm.
"Dựa vào thực lực của ta bây giờ, chỉ có thể tự bảo vệ mình, nhưng muốn bảo vệ cho cả thiên hạ, vậy thì khó, quá khó."
Trong lòng hắn thầm than.
Không muốn can thiệp vào bất kỳ chuyện nào không liên quan đến mình nữa.
. . .
Thời gian trôi qua.
Toàn bộ nơi định cư chìm trong hỗn loạn, ánh lửa hừng hực.
Ở khi Dương Phóng vừa mới rời khỏi nơi này chưa được mười phút, thi thể đám đệ tử Kiếm tháp kia đã được người phát hiện.
Liên tục có bốn năm tên đệ tử Kiếm tháp từ đằng xa chạy tới.
Hai nam ba nữ.
Tất cả nam đều vác theo trọng kiếm, trên người dính đầy máu tươi, nữ thì trong tay cầm kiếm mỏng, thần sắc lăng lệ ác liệt.
Sau khi bọn họ nhìn thấy thi thể trên mặt đất, tất cả đều biến sắc.
"Sư muội!"
Năm tên đệ tử Kiếm tháp nhanh chóng chạy tới.
"Là ai? Ai giết đệ tử Kiếm tháp chúng ta!"
"Ngọc Linh sư muội chết rồi, nhanh bắn đạn tín hiệu!"
"Cái gì? Ngọc Linh sư muội bị giết?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận