Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 92: Dời bang?

Giọng điệu của Hoang Dã sư huynh lãnh đạm, nói: "Hắn muốn cố ý tiêu hao lực lượng của chúng ta, để một mình chiếm đoạt Thần chủng, đã như vậy, vậy thì lấy bất biến ứng vạn biến, thủ tại chỗ này, chờ đợi Thần chủng xuất hiện, tới lúc đó, ta không tin cái thằng giặc xảo quyệt kia không hiện thân!"
Ánh mắt hắn lạnh lùng, lập tức quay người rời đi.
Theo kế hoạch ban đầu của hắn ta, là ngay lập tức thực hiện một cuộc huyết tế lấy Thần chủng ra ngay sau khi lấy được tấm Đạo đồ.
Nhưng bây giờ liên tục xuất hiện Đạo đồ giả, không thể không cần nhắc tới chuyện Huyết tế sớm, trước tiên dùng máu tươi làm dẫn, dẫn Thần chủng ra rồi lại nói sau.
Hiện tại thứ cố kỵ duy nhất chính là bên Hắc Sơn tự, dù sao đối phương là thế lực Phật môn, chưa chắc sẽ đồng ý để bọn họ Huyết tế.
"Thiện tai thiện tai."
Hắc Ấn thiền sư niệm một tiếng Phật hiệu, cũng không nói thêm lời nào.
Mọi người ở xung quanh, sắc mặt phức tạp, lại bắt đầu thảo luận.
Kể từ khi bọn họ chạy tới nơi định cư Hắc Thiết tụ này, có thể nói là không có một ngày nào được nhàn rỗi, phải chiến đấu không ngừng.
Liên tục có nhiều người chết như vậy, kết quả những tấm Đạo đồ tranh giành được lại đều là giả.
. . .
Bên trong một con hẻm nhỏ chật hẹp.
Ánh nắng rất khó chiếu vào.
Hai bên có nhiều rêu xanh mọc lên.
Hoang Dã sư huynh trên đường đi tới, thân thể đột nhiên dừng lại, sắc mặt chuyển lạnh.
Chỉ thấy trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một thanh niên mặc y phục màu trắng, trên thắt lưng đeo ngọc bội, mặt mỉm cười, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ, nhẹ nhàng nhìn về phía hắn.
"Sao rồi? Hoang Dã huynh còn chưa có hạ quyết tâm sao?"
Thanh niên áo trắng mỉm cười nói.
Bạch Nguyệt lâu!
Hoang Dã sư huynh nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, sắc mặt lạnh lùng, nói: "Ta hoàn toàn đồng ý với đề nghị lúc trước của ngươi, huyết tế đi, cứ chờ đợi như thế này thì quá tốn thời gian, thế lực khác chắc là sẽ đồng ý, thứ duy nhất phải cân nhắc tới chính là bên Hắc Sơn tự kia!"
"Hoang Dã huynh yên tâm đi, chỉ cần Kiếm tháp các ngươi đồng ý, bên Hắc Sơn tự kia, ta sẽ tự mình thuyết phục!"
Thanh niên áo trắng mỉm cười.
"Được!"
Hoang Dã sư huynh gật đầu, tiếp tục cất bước đi về phía trước.
Hai bên đi ngang qua.
Thanh niên áo trắng mỉm cười, cũng cất bước rời đi.
. . .
Trong lòng đất.
Dương Phóng lại lấy ra một viên đan dược đen sì, nhét vào trong miệng của Trình Thiếu Vũ, im lặng nhìn chằm chằm vào biến hóa của Trình Thiếu Vũ.
Sắc mặt Trình Thiếu Vũ lộ vẻ đau đớn, giọng nói khàn khàn, đang giãy giụa điên cuồng.
"Giết ta, giết ta, nhanh cho ta một nhát thống khoái đi, van cầu ngươi, nhanh giết ta đi ..."
"Ngươi cảm thấy thế nào? Hiện tại có xuất hiện ảo giác không?"
Dương Phóng lo lắng hỏi.
"Ta xuất hiện cái con mẹ nhà ngươi, nhanh giết ta đi, đậu xanh rau muống nhà ngươi!"
Trình Thiếu Vũ đau đớn kêu to.
Nhưng chẳng mấy chốc thân thể của hắn co quắp, khóe miệng chảy ra nước dãi, hắn không còn la hét nữa, mà là mỉm cười một cách ngớ ngẩn, một lát sau, trong miệng mới truyền ra tiếng cười nói: "Ha ha, tiểu nương tử, nhanh tới đây, tới đây a ..."
Hai mắt của hắn nhìn chằm chằm vào khu vực trước mặt.
Giống như thật thấy được thứ mà người khác không cách nào nhìn thấy.
"Hắc hắc, tiểu nương tử, nhanh tới nới đai lưng cởi áo giúp ta, ta có trọng thưởng, tiểu nương tử đừng thẹn thùng nha, tới đi a ..."
Trình Thiếu Vũ tiếp tục cười nói.
Dương Phóng thấy thì âm thầm gật đầu.
Ảo giác!
Có vẻ như chất độc này đã đưa đến tác dụng nào đó.
Có điều đối phương sinh ra ảo giác, giống như có hơi kỳ quái?
Đây là nhìn thấy cái gì?
Trong khi Dương Phóng đang chăm chú quan sát cảnh này, đột nhiên, có một tiếng gõ nặng nề vào tấm gỗ trên đầu hắn.
"Dương Đạo, Dương Đạo, nhanh ra đây!"
Giọng nói của Lưu trưởng lão vang lên trên đầu hắn.
Dương Phóng lộ ra vẻ mặt giật mình, lập tức dùng một chưởng đao đánh cho Trình Thiếu Vũ bất tỉnh, sau đó khiêng Trình Thiếu Vũ, nhanh chóng tiến vào một gian phòng bên cạnh, sau đó dọc theo dây thừng trèo lên trên mặt đất.
"Lưu trưởng lão, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Dương Phóng mở miệng hỏi.
"Bang chủ chuẩn bị muốn dời bang, ngươi chuẩn bị nhanh lên, chúng ta sẽ gặp nhau tại tổng bộ rạng sáng ngày hôm nay!"
Lưu trưởng lão mở miệng nói.
"Dời bang?"
Sắc mặt Dương Phóng thay đổi.
Dời bang vào thời khắc như thế này sao?
Còn chọn lựa thời gian vào rạng sáng nay?
Không sợ gặp phải Tà Linh sao?
"Lưu trưởng lão, chúng ta trốn dưới đất không phải rất tốt sao? Tại sao phải đột nhiên dời bang?"
Dương Phóng nhịn không được hỏi.
"Ai, ngươi cho rằng ta muốn dời bang sao?"
Lưu trưởng lão thở dài, nói: "Toàn bộ tài phú của ta đều ở nơi định cư Hắc Thiết tụ này, một khi đổi sang nơi khác thì lại cần phải dốc sức làm lại lần nữa không nói, ngoài ra còn có thể gặp phải nguy hiểm tính mạng bất cứ lúc nào, ai muốn rời đi tùy tiện như vậy? Nhưng đây là mệnh lệnh của bang chủ, ta có thể có biện pháp nào?"
Đoạn thời gian trước hắn học theo cách làm của Dương Phóng, đào ra một cái hố sâu tới mười mấy mét ở trong nhà.
Khoan hãy nói, hiệu quả cũng thực sự không tồi.
Liên tục mười ngày trôi qua đều không có phiền phức tìm tới hắn.
Nhưng vào ngay giữa trưa ngày hôm nay, Bang chủ lại tự mình tìm tới, cũng báo tin hắn chuyện sắp tiến hành dời bang.
Phải biết những trưởng lão, quản sự như bọn họ, mặc dù có thể đào hang trong nhà, trốn ở dưới lòng đất, không hỏi thế sự nhưng bang chủ thì lại không thể a.
Ba ngày thì có hai lần có người tới gây phiền phức cho bang chủ bọn họ.
Không cần biết bang chủ của bọn họ tránh như thế nào đều có người tìm tới tổng bộ yêu cầu các thứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận