Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 578: Tổng bộ Dạ Thần giáo

Bàn tay hắn lật một cái, một đầu người xuất hiện, bịch một tiếng được hắn ném vào trước mặt một cách tùy ý.
Đầu người trải qua xử lý đặc thù, mặt ngoài phủ kín vôi, dùng để chống phân hủy.
Nhìn tóc tai rối bời, con mắt trừng lớn, tràn ngập phẫn nộ và không cam lòng, giống như vừa mới chết không được bao lâu, dưới cổ còn xuất hiện vết máu màu đỏ.
Giáo chủ Nguyên Linh giáo!
Thôi Ngự, người đàn ông mặc Chiến giáp vàng kim ngay khi nhìn thấy đầu trên mặt đất, cả hai đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, trừng to mắt, căn bản không muốn tin tưởng vào những gì trước mắt nhìn thấy.
Giáo chủ của bọn họ chết rồi?
Chuyện này không có khả năng!
"Bây giờ ngươi đã nhìn thấy rồi, ta hỏi ngươi một lần nữa, cái đầu người này và ta, ai là Giáo chủ Nguyên Linh giáo?"
Dương Phóng nói với giọng điệu lạnh lùng, quần áo bay lên, lập tức bệ vệ ngồi vào trên ghế dựa, một đôi ánh mắt che kín cảm giác áp bách, nhìn về phía thân thể của Thôi Ngự.
Thôi Ngự hoảng sợ trong lòng, run lẩy bẩy, cả người giống như hôn mê rồi.
Đầu tiên là nhìn về phía cái đầu, sau đó lại nhìn về phía Dương Phóng trước mặt.
Giống như không dám phân biệt, cái nào là thật, cái nào là giả?
Bên trong xó xỉnh.
Người đàn ông mặc Chiến giáp bạc bị trong thương, lại cực kỳ quả quyết, hàm răng khẽ cắn, đột nhiên xoay người mà lên, bỗng nhiên hành động, lập tức phóng về phía cửa sổ bên cạnh với ý đồ thoát khỏi nơi đây.
Tuy nhiên!
Ở thân thể của hắn vừa mới xông ra.
Thân thể Dương Phóng đột nhiên xuất hiện.
Một thanh kiếm gãy màu đỏ tươi xoay tròn trong tay, phát ra một tiếng đinh tai nhức óc, phịch một tiếng, chém mạnh vào lưng người đàn ông mặc giáp bạc.
Phốc!
Người đàn ông mặc áo giáp bạc phun ra máu tươi, thân thể hắn bay về phía trước, áo giáp sau lưng hắn ta ngay lập tức bị tách ra, huyết nhục lõm sâu, các cơ quan nội tạng bên trong bị một đòn phá vỡ, bị đập nát ở phía xa và co giật trong tình trạng đau đớn.
"Cho ngươi một cơ hội, ngươi còn không dùng được!"
Dương Phóng nói với giọng điệu lãnh đạm, thu hồi thanh kiếm gãy và giữ nó trong tay.
"Thiên ... Thiên Thần kiếm ..."
Thôi Ngự nói với giọng điệu hoảng sợ, thân thể chậm rãi mềm nhũn ngồi dưới đất.
"Thế nào? Ngươi, cũng muốn rơi vào kết cục như vậy sao?"
Giọng nói Dương Phóng vang lên.
"Ngươi ... ngươi muốn ta làm cái gì?"
Thôi Ngự hoảng sợ hỏi.
"Đơn giản, ta muốn đi tới tổng bộ Nguyên Linh giáo một chuyến!"
Dương Phóng mở miệng nói, quần áo tung bay.
···
"Tổng bộ Nguyên Linh giáo?"
Thôi Ngự trong lòng run lên, lộ ra chua xót, nói: "Ta ... nếu như ta từ chối, ngươi sẽ như thế nào?"
"Còn phải hỏi sao?"
Dương Phóng nói với giọng điệu bình thản, nói: "Ngươi không nên từ chối, nếu không Thôi gia trong ngoài đều chết hết toàn bộ!"
Thôi Ngự chấn động trong lòng, lộ ra vẻ cay đắng, cả người hoàn toàn tuyệt vọng.
"Được, ta đưa."
Cả người hắn lập tức nhụt chí.
Ngay cả Giáo chủ của họ cũng đã chết một cách bi thảm.
Hắn thì có thể làm gì khác đây?
Cái đầu được tẩm ướp bột vôi trên mặt đất kia đang không ngừng kích thích thần kinh của hắn, để hắn nghiêm trọng nghi ngờ tính xác thực của tất cả những chuyện này.
Nhưng bây giờ Thiên Thần kiếm cũng đã ở trong tay của đối phương, này còn cần phải có bất kỳ nghi ngờ nào nữa sao?
Thôi Ngự cười khổ trong lòng, vô tri vô giác.
···
Nước sông dâng cao.
Sương trắng mờ ảo.
Khung cảnh trước mặt vô cùng khó hiểu, thuyền dường như đang đi qua một màn sương mù vô tận, không thấy bất kỳ bóng người nào, sương mù ở đây còn dày hơn cả so với tổng bộ Thanh Long hội.
Sau khi đi bộ hơn nửa ngày.
Phía trước vùng sương mù hiện ra một khu rừng rậm dày đặc.
Sau khi đi xuyên qua khu rừng, khung cảnh phía trước thay đổi chóng mặt.
Một thành trì chiếm diện tích to lớn, khá hùng vĩ đứng vững chắc trong một hẻm núi, xung quanh là cây cối rậm rạp và dây leo chằng chịt, thành phố dường như hòa nhập hoàn hảo với môi trường xung quanh.
"Giáo ... Giáo chủ, chỗ đó chính là tổng bộ."
Thôi Ngự há hốc mồm chỉ về phía trước.
"Không sai, nhìn quy mô không nhỏ."
Dương Phóng trả lời.
"Giáo chủ có chỗ không biết, thành này tùy rằng trông to lớn, nhưng kỳ thực người sống ở trong chỉ có mấy vạn, cũng không dám bồi dưỡng trong phạm vi lớn."
Thôi Ngự giải thích.
Bọn họ là đang ẩn giấu, cho nên số người càng ít thì càng tốt để phòng bị người phát hiện.
"Ừm, đi thôi, mang ta đi xem xem."
Dương Phóng mở miệng.
"Vâng, Giáo chủ."
Thôi Ngự trả lời.
Dọc theo đường đi hắn cũng đã ăn đan dược của Dương Phóng, trong lòng cho dù lại có ý tưởng gì, giờ phút này cũng tuyệt đối không dám áp dụng.
···
Tổng bộ Dạ Thần giáo.
Dương Phóng một đường đi tới, ánh mắt lạnh lùng, hai tay chắp sau lưng, một bộ mười phần uy nghiêm, không ngừng có giáo chúng đến đây chủ động chào hỏi.
Giáo chúng thực sự thuộc về Nguyên Linh giáo cũng không nhiều, chỉ có khoảng vài trăm người, phần lớn trong số họ dường như là những gia đình nông dân ở nơi này, được Nguyên Linh giáo nuôi nhót, vì bổ sung máu mới (giáo chúng mới) cho bọn họ sử dụng.
Một đường đi tới, ánh mắt Dương Phóng quét qua, thu tất cả giáo chúng vào trong mắt.
Phần lớn đều là Cửu phẩm, Thập phẩm.
Siêu phẩm có chừng hơn ba mươi người, thế lực không nhỏ.
Điều này làm cho hắn không thể không khơi dậy chủ ý.
Nếu như có thể một mực nắm lấy cỗ thế lực này vào trong tay mình, Bạch Trạch vực sẽ hoàn toàn trở thành căn cứ của chính mình, sau này muốn có tài nguyên gì cũng có thể đạt được.
"Giáo chủ, đằng trước chính là Bí Võ các."
Thôi Ngự dẫn đường phía trước, chỉ về hướng phía trước.
Một công trình kiến trúc cao lớn hùng vĩ xuất hiện ở tầm mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận